Từng tia nắng ấm áp chui vào khuôn bông phòng nó,hôm nay được nghĩ học nên nó vẫn lười biếng nằm quấn chăn trên giường chẳng muốn dậy,nó cố gắng nướng thêm chút nữa cho khói nó lên rồi hẳn dậy
thì đt nó reo ầm ỷ:
-alo,H nghe nè. Nó trả lời Ngân mà cái miệng nó ngáp tròn xoe
-mở cửa cái!
Lọ mò ngồi dậy chạy ra mở cái chốt rồi chạy vội vào nhà vệ sinh trả bài buổi sáng, vừa bước ra thì:
-Nhanh nhanh, dẫn đi ăn sáng với hử,Ngân hết tiền rồi.
-Hết thì nhịn đi, tiền đâu mà biểu H dẫn.
Nói vậy nhưng nó cũng thay cái áo sơ mi rồi ra quay đầu xe cho Ngân, hôm nay có chuẩn bị cả mũ bảo hiểm cho nó nữa ah, có vẻ chu đáo gứm nha.
-Ăn gì đây? Nó hỏi
-Bánh bèo bà 5.
-Dẫn đi bánh bèo bà 6 không ăn thì nhịn đi?
-Nhanh đi,đói bụng quá. Ngân vừa nói vừa nhăn cái mặt trông giống bà già y chang.
Vào quán bánh bèo nó làm liền mạch hai chục chén khi Ngân chỉ mới ở chắn thứ 5.Tính nó ăn quán xong ít khi uống nước lắm nên ngồi im đó thì Ngân nói:
-Ăn xong thì đi uống nước đi ,rồi rót cho Ngân ly luôn với.Con trai chi ddauaaau.
-Chỉ được cái sai vặt là giỏi ak.
Nhưng rồi cũng ra rót nước, hình như trà ở đây có bỏ đậu xanh thì phải,uống thấy thơm thơm,chờ Ngân ăn xong nó hỏi:
-Ăn nữa không, cơ hội chỉ đến có lần thôi đó,không biết tận dụng bữa sau đừng có mà hối hận nghe…
-Xí… Ngân nhìn nó trề môi.
-Đi Góc Việt chơi H? Ngân hỏi nó
Hôm nay nó rãnh quơ chứ có làm gì đâu,có người rũ đi chơi dại gì mà từ chối.Góc Việt là gì nhỉ?ban đầu nó đoán chắc đó là tên quán café nhưng không dám hỏi sợ mang tiếng 2 lúa nữa thì khổ.Đến nơi thì hóa ra là quán café thật,nhưng nó tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Góc Việt đây hả?
-Ông đui cũng thấy mờ mờ chứ. Ngân vừa nói vừa chỉ tay lên cái bảng GÓC VIỆT to đùng.
Nó hỏi đùa cho vui vậy thôi,ai ngờ Ngân chơi nó, làm nó quê một cục,thấy mặt nóng rần,trong quán có mấy người nhìn ra nó.(cái này họ gọi là Ngồi không không ưng mà ưng mang gông vào ngồi đây
)
-Đáng đời,cái tội giả nai. Ngân nhìn nó cười mĩn mĩn tỏ ra đắc chí
Quán ở đây xây theo kiểu cổ,xây gạch không tô ngoài tựa tựa như vạn lý trường thành vậy,nhìn cũng bình thường nhưng sao khách đông vậy không biết, Ngân dẫn nó lên lầu,chỉ còn 1 cái bàn ở cuối góc, nó chỉ chỉ Ngân.
Quán tuy đông khách nhưng phục vụ rất chi là good, vừa ngồi vào bàn là có phục vụ liền,cô bé đưa cho nó cái menu, nó cũng chẳng biết uống gì,nên chỉ qua Ngân,Ngân cũng chẳng thèm đọc :
-Cho chị 2 ly café sữa đi em. Hình như Ngân hiểu ý nó nên gọi lun cho nó.
Húp ngụm cà phê xong, làm ngụm nước trà mới thấy nước trà nó thơm làm sao….Nó dựa người ra ghế nhìn ra bên ngoài,nó thấy trong người thoải mái vô cùng,không khí ở đây thật là dễ chịu,rồi nó khẽ liếc mắt sang nhìn Ngân,Ngân cũng nhìn ra đường như nó, nhưng nó có cảm giác là Ngân đang nhìn về một nơi nào đó xa xa, vô định, gương mặt thì có vẻ trầm tư thoáng thoáng 1 nổi buồn nào đó.Rồi tự nhiên ánh mắt nó lại sáng lên ,môi nó nở một nụ cười:
-Cười gì vậy H? có gì vui ah?. Ngân hỏi nó
-H biết vì sao ở đây người ta gọi là Góc Việt rồi.
-Vì sao H. Ngân ngơ ngác nhìn nó có vẻ tò mò lắm
-Thì ai tới đây đều mún thả mình vào một góc lặng nào đó của riêng họ..Nó như một góc nhỏ trong cuộc sống của họ vậy.Ngân nhìn xem . Nó vừa nói vừa chỉ chỉ mọi người xung quanh.(Đếu biết gì mà cứ giả rành y như nhà văn vậy,chắc tại đi với gái nên văn thơ nó chảy ra ầm ầm vậy đó
)Ngân tỏ vẻ hiểu ý nên gật gật đầu:
_hi, thông minh quá hỉ mới tới đây lần đầu mà biết hết trơn.Ngân hay tới quán ni lắm nhưng không để ý.
Nó lại được dịp nở lỗ mũi,mặc dù nó biết con bạn nó đang cho nó đi tàu bay giấy.Hai đứa cũng rãnh nên ngồi đó chém gió miết tới trưa mới chịu về.
Về đến dãy trọ,nó thấy trong người vui vui nên vừa đi nó vừa hát vu vơ:
“Rồi một lần vô tình lỗi lầm
Khi con tim anh đang nói dối
Nhưng lòng luôn mong bước quay về
Cho quên đi thú vui ngày xưa.
Rồi một ngày tình cờ không chờ
Không trông mong cơn mữa sẽ đến
Cho dù con tim vẫn nguyên vẹn
Sao em không nghe thật lòng anh”(Sao không tin lời anh-Quách Tuấn Du…. Bài hát nó yêu thích cho đến tận bây giờ)
Mấy chị ở gần trọ nhìn ra thấy nó yêu đời quá nên chọc nó:
-Sao hôm nay yêu đời thế em? Mới lừa tình được em nào ah?
-hi, zỡn zỡn khang chị ơi, em lúc nào mà chẳng yêu đời c?
-Ăn cơm chưa em? Vào ăn với mấy chị cho vui.
Nó định từ chối nhưng thấy mấy chị ấy thân thiện quá nên cũng vào ăn với chị cho vui,với lại nghĩ tới cảnh chút phải cút bộ ra bụi ăn thì cũng làm biếng quá, vì là sinh viên nên món ăn cũng đơn giản , chỉ có đĩa trứng chiên,đĩa đậu xào với nồi canh ổ qua nhưng lâu ngày chỉ toàn ăn cơm bụi nên ăn thấy ngon lắm(hay do mấy chị đó nấu ngon thì nó không biết)
-Em ăn 1 chén thôi chị ăn.
-Ăn cho no đi chứ em,chị nấu nhiều lắm.
-Dạ, em ăn một chắn nhưng bới nhiều lần. Hii.
Ăn xong nó ngồi chém gió với mấy chị chút rồi xin phép về:
-Từ từ, chờ chút đã Hiếu.chị gọi nó
-Chờ gì vậy chị.Nó giật mình quay đầu lại tưởng có chuyện gì .
-Chờ đuổi rồi về,về gì sớm vậy.(bị gài rồi
)chị cười vừa đá lông nheo nó.
Hôm nay bị ai ám mà suốt ngày bị chọc quê ri không biết nữa,đang quê lắm nhưng gỉa bộ bình thường:
-Ah quên nữa, cảm ơn chị về bữa cơm thật là ngon đó nghe.
Nó đá lông nheo lại chị cái rồi về phòng,lấy dt ra xem thì còn 4 ngày nữa là 20/10 rồi, nếu không có gì thay đổi thì 20/10 này nó ra Đà Nẵng gặp chị, mới nghĩ tới được gặp chị thôi mà sao nó đã thấy vui rồi, nói chuyện với với chị nó cảm giác chị rất chi là dễ thương,nhưng chỉ bảo là chỉ xấu lắm,mập thù lù vậy, nó thì không mong chị đẹp để nó dễ tán chị,vì trước khi gặp chị thì đã có tình cảm với chị rồi.( Lần đâu tiên biết chúc ngủ ngon và cũng lần đầu tiên được con gái chúc ngủ ngon,lần đầu tiên biết giận hờn vu vơ………. Ôi sao mà nhiều cái đầu tiên thê!
). Giờ ngồi nhớ lai lúc đó tự nhiên nó thấy vui vui, trẻ con con quá đi mất
.
----------------------------------------------------------------
Ở trên lớp, mấy đứa cứ đồn ầm là nó và Ngân là một cặp, có đứa còn hỏi nó nửa mới gê, nó chỉ cười và tl: ” Làm chi có,khùng quá mi ơi”.Cũng đã giữa tháng 10 rồi mà cái không khí nóng nực của cái hè vẫn còn đó, lớp học của nó hôm nay có vẻ nhộn nhịp, có lẽ là vì cuối tuần nên ai ai cũng muốn về quê,và nó cũng thế…..
Cuối cùng buổi học cũng kết thúc dưới sự reo hò của mọi người,và nó lại làm cái công việc quen thuộc của nó trước khi về quê là…..cuốc bộ ra trạm xe buýt và ngồi chờ …….
Bước 1 bước lên xe
Và một bước xuống xe thì nó đã tới quê rồi, tính ra thì quê nó với 3 Kỳ chỉ cách nhau có 2 bước chân của nó chứ mấy
Thấy nó về quê nên mẹ nó nấu toàn những món ăn nó yêu thích,vì vậy với nó mẹ vẫn luôn là NUMBER ONE mà.
.
Tối lại nó lại gọi cho chị tám chuyện trên trời dưới đất rồi cũng uot ở cái thủ tục chúc ngủ ngon!
10h,sáng hôm sau, khi nó tỉnh dậy thì nó chẳng còn thấy ai ở nhà hết ,chạy xuống nhà dưới,lên nhà trên chạy vào các phòng cũng chẳng thấy, tìm một lát thì thấy 1 cái tờ thánh chỉ của mẫu hậu ban cho nó :” Ba má đi có việc,trưa con xuống nội ăn cơm nghe”.Đọc xong định chui vào phòng tiếp ngủ thì Ngân gọi :
-Đang ở đâu đó?
-Đang ở quê?có chi không rứa?
-Ở nhà đi,giờ N ra nhà H đó…
-Ra làm gì rứa? nó chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã tut tut tut rồi.
Liền gọi cho Ngân thì một bản nhạc chờ thân quen nhiều người sử dụng vang lên:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau,dờ phớt xi niu xờ cồ…………” Con bạn nó đúng là bướng hết chổ nói,đã thích làm gì thì chỉ có thánh mới cản nổi.
Đường xa thế không biết chạy xe máy hay đi xe buýt nữa,tự nhiên nó thấy lo lo cho Ngân.Ngồi cầm khư khư cái điện thoại trên tay mà cái bụng nóng hơ,đã quá một tiếng rồi mà chẳng thấy nó gọi.
-Con khùng ni,ra chơi thì bình thường thôi. Ai không cho đâu mà phải tắt máy chứ . Nó rủa thầm trong bụng.
Chờ mãi đến hai tiếng sau mới thấy Ngân gọi , trong người mừng mún xỉu lun
Dắt chiếc xe đạp cà tàng chạy xuống dưới đường,nhìn Ngân hôm nay đẹp thật, lần đầu tiên nó thấy cô bạn nó mặc váy:
-Sao không đi xe buýt cho khỏe N?
-N bị say xe nên đi xe buýt không được H ah!
-Tự nhiên sao lại chạy ra quê H,có chuyện gì hả ?
-Bộ có chuyện gì mới được ra nhà H chơi ha?
-Về nhà H rồi nói chuyện sau, đứng ngoài đường nắng quá N ơi.
Ban đầu,còn sợ không dám vào nhà,sau nghe nó nói chỉ có mình nó ở nhà xong thì chẳng còn phân biệt được ai là chủ ai là khách nữa
.Đi dạo dạo quanh nhà nó một vòng thì Ngân nhờ nó chở Ngân ra chợ rồi biến nó thành thằng giữ xe luôn.
-Ngon,không thua gì mẹ H nấu hết! Nó vừa ăn vừa khen.
Với nó chuyện ăn uống thì sao cũng được,nó vốn dễ nuôi mà,nhưng nấu đồ ăn mà đc nó khen thì hơi bị hiếm đó.
Ăn xong hai đứa ngồi xem tivi.Được một lúc thì Ngân hỏi nó:
-Từ đây xuống Hội An gần không H?
-Khoảng 10 cây đó Ngân.
-Chở Ngân đi Hội An chơi đi H? nhỏ giờ Ngân chưa đi Hội An bao giờ.
Nó cũng làm biếng lắm nhưng mà nghĩ tới cảnh bạn bè chạy từ Tam Kỳ ra đây rũ nó đi Hội An chẳng lẽ lại nỡ từ chối:
-Uhm,tý chiều mát mát rồi đi
-Thôi,đi giờ đi chiều Ngân vào lại Tam Kỳ rồi.
Chạy vào phòng lấy cai mũ bảo hiểm ra thì Ngân hỏi nó một câu khá bất ngờ:
-Đi đâu vậy H?
-Thì đi Hội An.
-Đi xe H đi….Ngân vừa nói vừa chỉ vào chiếc xe đạp cà tàng của nó.
-Chứ sao không đi xe máy cho khỏe?
Hơi ngạc nhiên nó hỏi lại Ngân.
-Thì thích đi xe đạp hơn.
Thế là cho dù nó có nói gì thì nói Ngân vẫn không chịu,một hai đòi đi xe đạp cho bằng được,nó thì chẳng biết vì sao nhưng mà thấy Ngân năn nỉ quá cũng đành làm theo ý con bạn nó vậy( Con trai tuổi mới lớn nó ngu ngơ là thế đấy,mong mấy bác thông cảm đừng chở gạch vào nhà nó nhé
).
Sau này nó mới biết được thì ra lúc đó Ngân đòi đi xe đạp vì Ngân mún được nó chở đi bằng chính sức của nó. Nghe cái nguyên nhân mà nó chỉ mún
…………cho xong.
Đạp xe lòng vòng trên phố,Hội An với vẻ cổ kính huyền bí bao nhiêu thì con gái ở đây lại hiện đại và phô trương bấy nhiêu,chẳng có em nào chịu mặc quần dài hết(ai vi phạm sẽ bị phạt đó
).Đang tia gái nên nó chẳng để ý cô bạn nó ngồi ngoài sau đang nói gì nữa:
-Đồ dê xòm.
Ngân nhéo ngay eo nó cái thiệt đau và phản ứng tự nhiên nó lại chụp tay Ngân lại:
-Dám kêu H dê hả? giờ dê cho Ngân thấy.
Vừa mới nói vậy thì Ngân vội thụt tay ra đàng sau.
Nhìn đồng hồ cũng gần 3 giờ rưỡi rồi, thôi thì tranh thủ đạp về để Ngân còn vào Tam Kỳ nữa.Trên đường về,chẳng biết là do trời nắng hay là do mệt quá mà Ngân nằm tựa khuôn mặt vào lưng nó:
-Cho mượn cái lưng chút nghe.
-Làm gì vậy?(Biết rồi còn bày đặt
…………)
Ngân chẳng trả lời câu hỏi ngớ ngẩn đó nhưng vẫn nằm im trên lưng của nó, còn nó thì đạp xe từ từ lại,vì nó cảm nhận một điều gì đó rất…………………………
Tối về nó lại nt nói chuyện linh tinh với chị,chẳng nhớ là lúc đo nói gì hết nhưng mà nhớ chính xac là kết thúc là:
-Ngủ đi n,khuya rồi đó.N ngủ ngon nha
-Uhm,chị ngủ ngon.Nhóc cũng ngủ đây.
Nói thì nói vậy nhưng nó cứ nằm đó nhưng mà có ngủ được đâu…. nó không biết phải tả như thế nào nữa nói chung là lúc đó nó thấy trong người xôn xao và hồi hộp lắm…. Nó cứ nằm suy nghĩ là mai đi chơi sẽ nói chuyện gì với chị đây, nó phải suy nghĩ trước vì nó sợ lần đâu gặp nhau cả 2 cùng im lặng thì cái không khí nó nặng nề lắm, mà nó thì chẳng thích cái không khí đó một chút nào hết…….Nằm một lát nó cũng nghĩ chẳng ra đc gì hết bởi vì nó đâu phải là Gia Cát Lượng có thể tiên đoán trước mọi việc………, rồi nó nhớ sực là có việc rất chi là quan trọng mà nó phải làm ngay.
Lấy điện thoại ra soạn đi soạn lại thì cuối cùng cũng hoàn thành được cái tác phẩm của chính nó, thực ra lúc đó máy nó có lưu mấy cái tin nhắn 20/10 cũng đẹp lắm nhưng nó chỉ thích dùng cây nhà lá vườn thôi:
-Chúc ai đó đang đọc tin nhắn này có một ngày 20/10 vui vẻ.
Nó gửi tin nhắn khi đúng 12h, định để điện thoại lên bàn đi ngủ thì máy báo có tin nhắn:
-Thanks n nha. Sao chưa đi ngủ n?
-Chứ chị sao chưa đi ngủ mà hỏi n?
-Chị hỏi trước mà?
-Thì thức nhắn tin cho chị.
-Đồ ngốc.
-Kệ,ngốc mà cũng có người nói chuyện với mình là được goài.
-Ngủ đi….
-Trả lời câu hỏi của n đi?
-Hỏi gì vậy n, c quên rồi! chị ngủ đã…. 123 nhắm mắt lại,khò khò!
Hỏi vậy thôi chứ nó cũng đoán đoán được lý do rồi…
-Uhm,c n ngủ ngon
Sáng hôm sau,khi tỉnh dậy nó mới sực nhớ tới Ngân vội vàng bấm số gọi cho Ngân:
-chi vậy H?
-20.10 vui vẻ hỉ?
-Uhm,cảm ơn H nghe.
Cả ngày hôm đó nó chạy về nội chơi đến tận chiều mới về. Về đến nhà thì đã 5h rồi,lấy điện thoại ra gọi cho chị,để chặp lâu mới thấy c nghe máy:
-C nghe nè nhóc.
-Đang lam gì đó?
-Đang ở nhà chứ có làm gì đâu?
-Giờ n chạy ra Đà Nẵng nghe.
-Kệ nhóc,chứ nói chị chi
Nó chẳng biết nói gì khác hơn:
-Uhm.vậy thôi nghe.
-Giỡn ak, ra rồi gọi chị nha. Đi từ từ đó.
-Uhm,nhóc biết rồi.
Tắm rửa xong diện xong bộ đồ số 1 vào, nó cưỡi trên mình con chiến mã của ông già nhằm hướng Đà Nẵng thẳng tiến
.Tới trường X nó gọi cho chị thì chị bảo là chờ chị chút.Nó thấy hồi hộp lắm, mỗi lần thấy có con gái mà đi một minh qua chỗ nó là nó lại thấy…… và rồi một người con gái chạy xe từ từ đến rồi dừng xe ngay chổ nó đứng:
-Nhóc. Chị gọi nó
Giật mình,nó nhìn chị,nhìn người con gái mà nó chỉ biết qua những cái tin nhắn,chỉ được nghe giọng nói qua những cuộc gọi .Chị nó rất chi là dễ thương,nhìn hiền hiền,nhưng có vẻ lớn hơn so với suy nghĩ của nó,qua cách nói chuyện nó nghĩ chị con nít lắm kìa.Nó đang cầm cây bông hồng trên tay mà nó đã mua ở dọc đường ra đây,và nó biến chị thành người con gái đầu tiên được nó tặng hoa
:
-20/10 vui vẻ hỉ.
-Uhm,cảm ơn n nha.
-Sao biết là n mà gọi hay vậy
-Vì chị là chị nhóc mà.(suy nghĩ miết mới biết,lúc đó chổ đó chỉ có mình nó đứng,đúng là nhiều lúc thấy mình ngu thiệt…
)
Thế là hai đứa rũ nhau đi bán xăng dạo quanh quanh trên mấy con đường,hai đứa lúc đo mới gặp nên có vẻ còn ngại ngại và bối rối lắm . Nó thì ngơ ngơ như bò đội nón chẳng biết cái đít gì hết trơn,nên chị cũng chủ động rũ nó đi ăn bánh xèo(nhiều lúc nghĩ lấy nó thấy nó gọi là chị thì hợp lý quá rồi,không hối hận
).Chị dẫn nó đến một quán bánh xèo trên đường Hoàng Diệu.Bây giờ nó mới nhìn rõ chị, khuôn mặt chị trắng mịn,cái mũi bé tẹo teo nhìn mắt cười lắm,nhưng có cái miệng rất duyên ấp phê nhẹ với cái đồng tiền bên má khiến chị nó trông đáng yêu vô cùng.Nó nhìn lên đôi mắt,đôi mắt chị nhỏ nhỏ,đôi mắt nhìn rất chi là buồn,nó toàn trái ngược với con người chị nhìn rất vui vẻ,nó cũng chẳng giống như cái thành phố phức tạp nơi chị đang sống mà nó lại rât bình yên,sâu lắng.Chợt nó thấy trong ngươi rung động(chỉ rung động thôi chứ không phải là yêu từ ánh mắt đâu tiên đâu nhé
) rồi bất ngờ đôi mắt đó nhìn lại nó, làm nó giật mình,nó vội nhìn xuống bàn rồi giả vờ cầm lấy lát dưa chấm chấm cho đỡ ngại..Cuối cùng chị phục vụ cũng đem đĩa bánh ra thì nó liền quấn một cuốn rồi chấm mắn ăn ngon lành(bố rối quá đó mà
),còn chị thì vẫn còn đang quấn bánh,quấn xong chị đặt qua bàn:
-Chị quấn cho n ăn nghe!
Nhớ sực lại thấy ngại quá chừng, hic,chẳng biết gă lăng gì hết(có con gà,có con gà, có con gà).
-Sao chị không ăn?
Chị không trả lời mà chỉ lăc đầu.Chẳng lẽ lại ăn một mình,nó vội vã lấy cái banh tráng cuốn một cuốn rồi đưa cho chị:
-Ăn với n cho vui mà,ăn một mình bùn lắm.
Chị cầm cái cuốn của chị đưa qua nó:
-Cầm nè,nhanh lên.
Nó 1 tay cầm cái cuốn của chị,một tay đưa cái cuốn của nó cho chị.(ai mà nhìn thấy cảnh này của nó chắc cười tức ruột ak
…….) .Và rồi chị cũng cầm lấy,cứ mỗi lần ăn xong là nó cuốn cho chị một cuốn rối mới cuốn cho nó.
Nó lanh chanh thế nào làm rớt mất cái đũa xuống bàn,nó cuối xuống lượm thì thấy cái chìa khóa xe của chị rớt dưới đó nên nó lượm lên lun.
-Nhìn nè n,con bạn chị nó chọc chị nè.
Chị vừa nói vừa đưa cái hình bàn chân móc trên cái chia khóa lên cho nó xem.Trên đó có một bên có chữ “chị yêu”,một bên có chữ “nhóc yêu”,đọc mà thấy vui vui nhưng cũng không biết nói gì nên cười cười đưa lại cho chị.
Nó định đưa chị về đến nhà lun nhưng chị không chịu,nên nó cũng chạy về Quảng Nam yêu thương của nó thôi.
Vừa về đến nhà,móc điện thoại ra thì thấy tin nhắn của chị:
-Khi nào n về đên nhà thì nt cho c nha.
-N về rồi nè,có j ko chị? nó nhắn lại ngay.
Đi đường bụi về mà chẳng chịu tắm gì hết,cứ thế chui vào phòng nằm trùm mền nhắn tin với chị đên tận 2h sáng mới đi chịu ngủ.
Bữa đi chơi hôm đó của nó ngắn,nhưng nó thấy vui,vui lắm vì đó là lần đầu gặp mặt nhau mà lại thân thiện với nhau như vậy.
Mưa....
Cơn mưa đến bất ngờ, làm thời tiết bỗng se lạnh, lại khiến nó nhớ đến những ngày tháng đó, những ngày tháng mà có lẽ nó sẽ mãi chẳng bao giờ quên…
Sau hôm đó
Nó tiếp tục sống những ngày tháng sinh viên của nó,bây giờ nó dần quen với bạn bè trong lớp.Vì đa số là dân Quảng, cách chơi,cách nói chuyện cũng giống nhau nên chơi với nhau cũng thấy dễ gần,đôi khi ngồi học chán quá thì rũ nhau cúp cua ra đánh bài uống nước., Ngày qua ngày, nó cứ lên lớp rồi về phòng khi rãnh thì Ngân và nó rũ lên Góc Việt ngồi.
20/11 Ngày nhà giáo Việt Nam hay cũng là ngày để học sinh,sinh viên rũ nhau ăn nhậu.
Lớp nó hưởng ứng phong trào tổ chức một buổi liên hoan để cho mọi người trong lớp quen nhau hơn.Hồi đó mới học năm đầu nên mọi người trong lớp đi rất đông chứ không như những năm sau.Với lại lúc đó trong lớp có mấy cặp thích nhau nữa nên có vẻ nhộn nhịp lắm.
Ngân hôm nay cũng đến chơi với lớp.Ngân mặt chiếc áo sơ mi trắng khá mỏng làm lộ chiếc áo lót đen huyền bên trong khiến bao nhiêu thằng tăm tia,them múôn.
Mấy thằng quỷ lớp nó, cứ mún tỏ ra mình là số 1 để làm le với mấy đứa con gái nên hại nó say cắm đầu, cắm cổ.Rồi thằng N lớp nó nói:
-Trong đời ta thích được ăn đám cưới lắm,đời ta đc ăn mấy cái đám cưới lắm.
Mọi người nhìn nó với vẻ tò mò thì nó nói tiếp:
-Rứa mà thằng H làm ta mất cái đám cưới rồi.(có ai hiểu không?.....)
Nó vẫn không hiểu chuyện gì, thì nhìn qua thấy Ngân có vẻ ngại ngại, má ửng hồng.
Có vẻ như Ngân cũng hơi say rồi thì phải.
Ngân đưa nó về,vì cũng say quá nên Ngân ngồi sau vòng tay qua bụng ôm chặt lấy nó. Nó thì sợ Ngân té nên cũng chỉ lái có một tay, một tay giữ lấy tay Ngân.Nhưng khi nó chạm vào đôi tay mềm múp,lạnh lạnh đó thì nó lại thấy người…….
-Đồ dê. Ngân thì thầm sau lưng nó
-Không biết ai dê ai đó nghe.
Đến phòng thì Ngân thấy mệt mệt nên ở phòng nó nghỉ chút cho khỏe rồi mới về nhà.Nhưng nó thấy Ngân ngủ ngon quá nên cũng không đành gọi dậy. Ngồi một lát bia nó thấm vào nó cũng chịu không nổi nữa nên nằm ra đât ngủ khi nào không biết.
Mở mắt ra nó thấy có mùi lạ lạ,mắt nó thì chỉ nhìn thấy được có một con,con còn lại bị che mất. Giật mình khi nhận ra là cái áo lót màu đen của Ngân nằm ngay trên khuôn mặt nó, Ngân thì nằm bên cạnh nó tay ôm nhẹ lấy ngực nó,bên hông nó cảm nhận thấy có gì đó êm êm cạ vào.
Nó không biết phải làm sao đây nữa,chẳng dám cũng chẳng mún cựa mình sợ Ngân thức giấc.Nó vẫn không hiểu sao khi tối nó nằm dưới đất mà bây giờ lại nằm trong hoàn cảnh này…đang cố gắng nhớ lại thử thì có một đôi bàn tay chụp lấy cái thứ trên mặt nó rồi cất vào trong mền.Nó giả vờ cựa mình để xem phản ứng của Ngân như thế nào thì nghe Ngân gọi:
_Hiếu Hiếu
Nó vẫn giả vờ như đang say giấc,thì thấy Ngân thở phào,cười nhẹ(vì tôi đang mở mắt hí hí mà,do trời còn mờ mờ sáng,phòng thì đóng cửa kín nên chắc Ngân cũng không nhận ra,he he).Ngân ngồi nhổm dậy,lần tay mở từng chiếc cúc áo,tự nhiên lúc đó nó thấy hồi hộp lắm,tim đập thình thịch,đôi mắt thì mún mở to hơn.Rồi chiếc nút cuối cùng cũng đc gỡ ra do chính đôi bàn tay của chủ nhân nó,máu nó dồn hết về não,làm nó căng thẳng tột độ.Đến lúc đôi bàn tay kia vạch vạt áo ra thì máu của nó lại bỏ não mà chạy thẳng xuống cậu nhỏ nó,làm nó giật hết cả mình sợ Ngân nhìn thấy cột cờ đang dựng lên của nó.Nhưng khi thấy cặp vú của Ngân lộ ra thì nổi sợ hãi kia đã không còn nữa.Vú Ngân thật đẹp,nó tròn và to cỡ bằng một cái núm tay,2 cái núm vú hồng hồng bé tẹo chứ không giống như trong suy nghĩ của nó là sẽ to lắm.(vì trước đây nó có thấy vú của ai đâu,chỉ thấy vú của bà mẹ cho con bú mà thôi).Ngân mặc áo trắng nhưng nó có cảm giác như cặp vú Ngân còn trắng hơn cả cái áo đó nữa.Đôi mắt nó không bỏ lở một chi tiết nào kể cả chiếc khe hẹp sâu hun hút giữa hai cái vú mịn màng kia.Rồi Ngân với tay lấy chiếc áo lót từ từ mặc vào.
Sao lúc nãy nó thích cái áo kia quá chừng mà bây giờ lại thù hận nó đến vậy.Ngân đang cài lại những cái cúc áo cuối cũng thì nó lại giả vờ dụi dụi con mắt như đang tỉnh giấc.Ngân hoảng hồn vội chạy vào nhà vệ sinh và đóng sầm cửa lại nó nhìn theo và cười một mình…
Khi Ngân bước ra chưa kịp nói gì thì nó đã hỏi một câu ngu ngơ(không biết có ngu không?):
-Tối giờ Ngân ngủ trong đó hả?hii
Mặt Ngân đỏ bừng:
-Zô diên
-Chứ Ngân ngủ ở đâu? Khi tối H say quá không biết gì hết?( giả ngu tập 2)
Ngân ngập ngừng không nói gì rồi đánh trống lãng qua vấn đề khác:
-Hiếu lo rửa mặt rồi đi ăn sáng với Ngân cho vui!
Nó liền vùng xuống giường rồi vào nhà vệ sinh tắm một cái cho dịu đi cái nóng lúc nãy…..
---------
Hôm nay trời lại mưa
Ngồi học môn chính trị thật là chán, nếu là bình thường thì chắc nó cũng cùng các đồng minh ra ngồi đánh pài mất rồi, nhưng nó không mún lãng phí khoảng thời gian ở bên Ngân chút nào,ngồi học mà những hình ảnh khi sang cứ quay quẩn trong đầu nó.Lát lát nó lại quay qua nhìn Ngân rồi cười một mình thật khó hiểu.
Tối hôm đó,Ngân lại rũ nó lên Góc Việt .Nhưng hôm đó Ngân chỉ đem có một cái mũ bảo hiểm, mà nó chẳng thích đi mượn nên cuối cùng quyết định cuốc bộ….
Cơn mưa khi chiều đã qua nhưng trên những tán cây vẫn còn những giọt nước đọng lại…. một suy nghĩ thoáng qua trong đầu nó.Nó giả vờ kéo Ngân vào dưới tán cây rồi bất ngờ nó đạp mạnh vào thân cây một cái rồi chạy ra .Ngân chưa kịp hiểu điều gì thì hàng ngàn giọt nước từ những chiếc lá rơi xuống người Ngân,Ngân thét lên:
-Hieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu .
Nó cười he he rồi chạy tưng tưng,Ngân vuốt từng hạt nước trên mặt rồi đuổi theo nó rồi thụi thùm thụp vào lưng nó. Nhìn khuôn mặt bực tức của Ngân lúc đó sao mà đáng yêu đến thế.Vẫn còn cay cú chuyện lúc nãy nên khi đi với nó Ngân chẳng thèm nói gì hết.
Bỗng thấy một tán cây rộng trước mặt,Ngân liền chạy đến dưới tán cây rồi nhìn về phía nó:
-Đạp nè,đạp nè. Ka ka
Nó bật cười,đúng là con gái vừa mới bị xị đó mà giờ đã cười te te.
Sao mà Ngân đáng yêu thế nhỉ???????????????????????????
Rồi bữa cà phê trôi qua với toàn chuyện toàn chuyện con gà con kê con dê con ngỗng.
Hôm nay đc thoát khỏi cảnh tù tội,thật là vui
Còn mấy hôm nữa là đến sinh nhật nó
sau hôm gặp mặt đó,nó cảm thấy mặc cảm nên cũng ít nhắn tin với chị, mặc dù trong long nó vẫn luôn nghĩ về chị. Nó kể cho chị nghe về Ngân…. Tự nhiên mấy ngày lien tục chẳng thấy chị nt với nó nữa,nó nt cũng chẳng thèm tl, gọi điện thì không nghe mấy. Lúc đó nó suy nghĩ có lẽ là chị không mún làm bạn với nó nữa,hay là chị bị đau gì rồi. Mấy hôm đó trong người nó thấy khó chịu vô cùng.
Đến ngày thứ 3 thì nó quyết định gọi cho chị lần cuối cùng,bao nhiêu hy vọng của nó trao hết vào cuộc gọi này.Từng tiếng chuông đổ cuốn theo nhịp tim của nó………
-Alo .
Tiếng chị vang lên bên đầu dây làm tim nó như mún vỡ vụn.Bao nhiêu chờ đợi,bao nhiêu dồn nén mấy hôm nay như bùng nổ. Nó hét lên trong điện thoại:
-LÀM GÌ MÀ GIỜ MỚI NGHE MẤY HẢ?
Chị im lặng không nói gì hết. biết mình hơi quá nó nhẹ giọng:
-Nhóc xin lỗi tại mấy hôm nay nhóc……nhóc…
Nó định nói là nó lo lắng cho chị quá nhưng thấy ngại ngại nên cứ cà lăm,cà lăm.
-Sao không đi chơi với Châu Ngân đi,mà gọi tôi làm gì?
Câu trả lời của chị khiến nó bất ngờ.chị ghen sao? Suy nghĩ đó làm nó vừa vui vừa thấy mắc cười.
-Sao im re vậy?
-Chi chi rứa? tự nhiên
Chị vẫn im lặng thì nó nói tiếp:
-Đi chơi cũng có lúc chứ,hơn nữa Ngân chỉ là bạn chứ có phải là người yêu của nhóc đâu mà ……..
-Kệ nhóc ,nói với chị chi
Nó nghe tiếng chị cười ,nghe chị xưng chị là nó biết chị đã bớt giận nó rồi.
-Chứ có người hỏi thì mới có người trả lới chứ?Mà thôi nghe.Đừng nói là vì chuyện đó mà không lien lạc với nhóc mấy hôm nay đó ngen?
-Đồ khùng.
Nó cười mĩn như hiểu điều gì đó rồi nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác
-chuẩn bị đến sinh nhật chị rồi kìa?
-Mún nhắc đến sinh nhật mình thì nói đi. Bày đặt.
-hii. Thì họ dễ đò chút không đc hà?.
-Sinh nhật nhóc thích được tặng quà gì?
Hơi bất ngờ , nó trả lời theo quán tính:
-Quà gì cũng được miễn là của chị là nhóc vui goài.Mà chị thích quà gì?
-Thích gấu bông.
Theo quan niệm của nó là con gái chỉ thích được nhận gâu bong của người yêu thôi mà, sao lại nói với nó chứ.
Một ngày trước ngày sinh nhật nó, nó chẳng nhắn tin hay gọi gì với chị hết, chị cũng vậy. Nó thức đến khuya để chờ ngày sinh nhật nó hay thức để mún mình là người là người đầu tiên đc chúc mừng sinh nhật chị nó(nhưng không biết là có đc không nửa….?)
Suy nghĩ rồi nó cũng chẳng biết nhắn tin gì cho hay cho ý nghĩ thì cũng tới 12h rồi, nó bấm số chị rồi gọi lun:
-Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, Happy birthday, Happy birthday to you
Giọng chị nhẹ nhàng vang lên, tim nó như ngừng đập,chị làm nó bất ngờ quá.Nó hạnh phúc,thật sự hạnh phúc, còn gì có thể hạnh phúc hơn đc nữa chứ…bây giờ ngồi nhớ lại lúc đó niềm hạnh phúc đó vẫn còn đâu đó trong người nó mà.
-Chị sinh nhật vui nhật vui vẻ nhé.Chúc chị sang tuổi mới có nhiều cái mới nghe.
Nó chỉ biết nói có bấy nhiêu đó thôi.
Nó nằm cười te te một mình, rồi rep mấy tin nhắn chúc sinh nhật của bạn nó gửi cho nó.
Sáng hôm sau tỉnh giấc thì cũng đã 9h hơn rồi, khi tối nó thức khuya quá.
Lúc đó nó mún được mua gấu bông lắm chứ nhưng mà tặng bằng cách nào đây chị và nó xa quá,mà nó thì chẳng có xe, nó chẳng biết làm thế nào để gặp chị nữa,cũng chẳng dám hẹn chị đi chơi,một phần nào đó là vì kinh tế eo hẹp nữa. Nó thấy bùn và ngại lắm, vì tự nhiên dã hỏi người ta rồi mà chẳng làm được.
Tối đó nó không có tổ chức sinh nhật gì hết,chỉ nằm ở phòng gặm nhấm nổi buồn như mọi lần sinh nhật trước đó thì bỗng đám bạn của nó đến phòng hát ầm ỉ
HAPPY BIRTHDAY TO YOU.
Nó bật cười, chắc các bác cũng hiểu cái cảm giác ngày sinh nhật mình mà người ta hát bài đó nó vui như thế nào rồi?.
-Sinh nhật gì trốn ở phòng? Định tự kỷ hả,dẫn đi nhậu nhanh đi.
Cả bọn kéo ra quán nhậu cô Hoa ở gần trường ngồi, rồi bất chợt Ngân đến đó, đem cho nó cái bánh sinh nhật to đùng(nó thích lắm vì đó là cái bánh sinh nhật đầu tiên của nó)
Một ngày sinh nhật thật vui và hạnh phúc nhưng bất chợt một nổi buồn thoáng qua , nó nhớ chị và thấy có lỗi với chị, nó không biết bây giờ c đang làm gì nhỉ, nó ngại nên chẳng mún nhắn tin cho chị.Nó đang chạy trốn chính bản thân nó ư
Bỗng thấy đt reo,là chị, chị đang gọi nó cho nó, nhưng nó chẳng dám nghe máy,đến 2 cuộc không thấy nó nghe máy… thì chị nt:
-nhóc mà không nghe máy là nghĩ chơi với nhóc lun đó. Chị nói thiệt đó.
Vừa mới đọc xong tin nhắn thì chị gọi lại nó:
-alo
-làm gì mà nãy giờ không nghe máy?
-uhm! Nó chẳng biết trả lời gì hết.
-Chị đang ở Tam Kỳ nè.Nhóc ở đâu đó?
Nghe câu trả lời này nó giật mình. Vừa vui,vừa hoảng vì không biết phải làm thế nào đây.
-Chị ở đâu đó?
-Chị ở trước trường nhóc nè.
-Uhm. Nhóc ra chừ!
Nó mượn chiếc dream của thằng Tiên bạn nó chạy ra. Chẳng lẽ sinh nhật ra gặp mà đi tay không nó vòng vòng tìm tiệm bán bông rồi mua một cây bông hồng.Vì vừa chạy xe vừa cầm món quá bất đắt dĩ đó chạy đến trước trường.Thì thấy chị đi với một người con trai,nhìn rất đẹp đôi,nó hơi giật mình.Nó nhìn chị, hôm nay chị mang một chiếc áo thun sọc xanh trắng cùng mái tóc thả dài ngang vai nhìn chị xinh và năng động vô cùng.Nó cầm cây bông vừa định tặng chị thì thấy cây bông của nó đã bị sơ rơ vì gió mất rồi.Cũng may là màn đêm nên đã che mất cái mặt đỏ bừng vì ngại của nó.
-Sinh nhật vui vẻ hỉ?
thấy chị phì cười cười làm lộ ra cái lún đồng tiền duyên bên má
-Cảm ơn nhóc nha. Quà của nhóc nè.
Chị vừa nói vừa lấy trong cặp một cái hộp nhỏ màu hồng.
Nó run run đưa tay ra nhận.Cảm giác này nó chưa từng có bao giờ, vừa run vừa ngại lại vừa thấy hạnh phúc, những cảm giác nó đan xen lẫn nhau trong người nó.
Định rũ chị đi cafe chút cho vui nhưng nó nhìn anh chàng kia rồi thầm nghĩ có lẽ là người yêu chị,nên nó cũng chẳng mún làm người thừa làm gì.
Hóng chập mới.................