Dân chơi kinh nhất của đất Sài Gòn

21:38 |


Anh dân chơi đi nghênh ngang được các chú CA đi sau đề phòng anh ta làm bậy :))
Read more…

Khỉ đột cam thông minh làm trò hài hước

19:10 |
Nhờ con này mà công viên động vật quốc tế Hollywood kiếm được một số tiền kết xù.





 
Read more…

Cảnh phim "kinh điển" của nước Nhật

18:41 |
Đây là một trong những cảnh phim điên rồi của nước Nhật.






Read more…

Tỏ tình không thành, gã làm thuê giết chết cô chủ trước ngày cưới

09:42 |

Tỏ tình với cô chủ nhỏ nhưng không được đáp lại, gã làm thuê ra tay sát hại “người trong mộng” ngay trước ngày cưới của cô. Vụ án khiến dư luận tỉnh Bình Định bàng hoàng, căm phẫn...

Di ảnh của nạn nhân (bên phải) đặt bên di ảnh mẹ
2 năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học ngành Quản trị kinh doanh tại TP.Hồ Chí Minh, cô sinh viên Phạm Ngọc Kim Hà (23 tuổi, ngụ thôn Thượng Sơn, xã Tây Giang, huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định) nhanh chóng tìm được công việc tại TP. HCM.
Không may là trong năm đó, mẹ của Hà qua đời do tai nạn giao thông. Nhà chỉ có hai chị em gái, Hà lại là chị cả nên cô phải về quê cùng cha quán xuyến công việc kinh doanh nông sản của gia đình và thay mẹ chăm sóc em nhỏ mới 7 tuổi. Vào mùa vụ, hàng hóa nhiều cần người bốc xếp nên đầu năm 2012, Hà thuê 4 nam thanh niên ở địa phương đến làm việc cho cửa hàng. Trong số đó có Châu Ngọc Đạt (30 tuổi, ngụ thôn Nam Giang, xã Tây Giang).
Trong quá trình làm việc, Hà không phân biệt chủ tớ mà vui vẻ, thân thiện, coi những người làm thuê như những người bạn. Đôi khi giữa trưa nắng, thấy đám thợ làm việc vất vả, cô còn mua cho họ bịch chè, ổ bánh mì hay cốc nước mía. Oái oăm thay, sự tốt bụng của “cô chủ nhỏ” đã làm cho Đạt thầm yêu trộm nhớ. Thậm chí, có lần Đạt công khai bày tỏ tình cảm với “người trong mộng” nhưng bị cô từ chối.
Tháng 3/2012, chị Hà làm lễ ăn hỏi với một thanh niên ở huyện bên. Biết “hoa đã có chủ” nhưng Đạt vẫn chưa tắt hy vọng, tiếp tục thổ lộ tình cảm. Tuy nhiên, chưa bao giờ Đạt nhận được tình cảm chị Hà đáp lại.
Đầu tháng 10/2012, sắp đến ngày chị Hà lên xe hoa, Đạt lồng lộn đứng ngồi không yên, cạo trọc đầu, tâm tính càng tỏ ra bất thường. Nhiều lần, Đạt nói với Hà: “Nếu em lấy chồng, anh sẽ giết em”. Tuy nhiên, chị Hà và người thân nghĩ rằng đó là chỉ là lời hăm dọa. Ai ngờ...
Ông Phạm Ngọc Hữu (50 tuổi, cha của chị Hà) kể trong sự đau đớn uất nghẹn: “Trước ngày cưới mấy hôm, tôi có thấy trên cổ con bé có vết bầm nhưng cứ nghĩ nó cạo gió nên như vậy. Sau này mới biết trước đó khoảng 5 ngày, thằng khốn đó (ý nói tên Đạt - PV) đã hành hung con bé. Chắc con bé sợ tôi lo nên giấu đi”.
Ngày 19/10/2012, Đạt lại gọi điện thoại hăm dọa chị Hà, sau đó gọi cho ông Hữu để đòi tiền làm công. Khi ông Hữu hỏi nợ bao nhiêu để trả thì Đạt chỉ nói cứ hỏi con gái ông thì biết. Vốn quá hiểu tính xấc láo, ngang ngược của Đạt nên ngay sau đó ông Hữu sắp xếp cho chị Hà và Đạt gặp nhau để giải quyết tất cả những khúc mắc.
Ông Hữu điện thoại cho Đạt, nói: “Nếu con Hà còn nợ cháu tiền bạc gì thì hai đứa nói chuyện. Nợ bao nhiêu nữa, chú trả”. Lúc này, Đạt lại nói rằng: “Thôi, chú cứ hỏi em Hà xem bao nhiêu rồi cháu gửi chú giữ. Giờ cháu đi Đăk Lăk làm mướn cho người ta đây”.
Sáng sớm 21/10, trong khi mọi người nhộn nhịp dựng rạp, chuẩn bị cho đám cưới sẽ diễn ra vào ngày hôm sau thì chị Hà đi chợ mua đồ về thắp hương gia tiên. Trên đường về, tiện thể chị ghé vào kho hàng của gia đình cách nhà vài trăm mét để kiểm tra công việc bởi chị lo ngày mai mình về nhà chồng, gia đình chỉ còn cha với đứa em gái chưa quen việc.
Vừa dừng xe máy bước xuống, Hà giật thót mình thấy Đạt đứng ngay phía sau. Đạt năn nỉ chị Hà nghĩ lại, dành tình thương cho hắn. Cô gái cự tuyệt bảo rằng Đạt đừng nói gì nữa, ngày mai đã là đám cưới rồi. Nghe thế, Đạt gầm lên hung dữ tát Hà rồi bất ngờ rút dao lao vào chém liên tiếp vào mặt làm nạn nhân tử vong.
Thấy chị Hà gục chết, hắn hoảng sợ chạy trốn vào ruộng mía gần đó rồi lấy chai thuốc trừ sâu ra uống. Sự việc được phát hiện, Công an huyện Tây Sơn đã huy động hàng chục cán bộ, chiến sĩ truy tìm, vây bắt kẻ sát nhân. Sau 2 tiếng đồng hồ, Đạt đã bị bắt, đưa đi cấp cứu tại bệnh viện và hiện tại đã qua cơn nguy kịch.
Vụ giết người dã man trên đã gây chấn động dư luận cả tỉnh Bình Định bao ngày nay. Hàng ngàn người dân huyện Tây Sơn bàng hoàng, đau đớn khi ngày cưới của cô gái trẻ hiền lành, dễ thương, chăm làm, tốt tính lại trở thành đám tang oan nghiệt. Hạnh phúc mà cô gái trẻ tuổi chưa kịp chạm tới đã tắt lụi khi bị lưỡi dao oan nghiệt của kẻ điên tình chém xuống. Dư luận phẫn nộ bởi kẻ vô nhân tính ra tay sát hại dã man cô gái vô tội.

Theo Pháp luật Việt Nam
Read more…

Quá Khứ Bình Yên Nhé

08:44 |
" Ta đã từng yêu nhau. Ta đã từng nguyện ước sẽ sóng đôi bên nhau cho đến trọn đời này. Em nói : “ Nếu một ngày nào đó không có anh bên cạnh em sẽ sống như thế nào. Em sẽ không thể nào ăn ngon miệng, em sẽ chẳng thể nào ngũ yên giấc” Em còn nhớ không? Giật mình tỉnh giấc, Ồ! Nắng lên rồi. Nắng không còn trên bãi cỏ, nắng đã qua bên kia đồi. " Trước đây mổi lần có chuyện gì em thường viết thư cho nó nhưng hôm nay thì khác. Em cắt 1 mảnh truyên ngắn trên báo em đọc và gửi cho nó thay lời chia tay( vụ này là do bệnh nghề nhiệp nè dân kế toán tính toán dễ sợ. tận dụng tất cả những gì minh đang có ). Nó đọc xong và tự hiểu được điều nó lo sợ đã đến. Nó lững thững bước ra sân phì phèo điếu thuốc rồi suy nghĩ. Nó cầm dt lên và nhắn 1 tin cho em:" Người vui thì người cứ ra đi, Níu kéo làm chi khi tình cất bước ". Nó cảm giác được vị mặn trên môi. Là đàn ông nhưng mổi lần có chuyện gì buồn và cô đơn không biết tâm sự với ai nó lại khóc 1 mình. Đang miên man suy nghỉ thì 1 tin nhắn trả lời: " Dù có làm gì và đi đâu, Em Vẫn mãi yêu anh " . Nó tự nhủ mẹ yêu gì kỳ vậy.




Nó đi lòng vòng quanh sân và hút thuốc. Nó nghĩ về quá khứ, quá khứ của nó cũng chẳng mấy bình yên.
Phần I: Quá khứ bình yên
Nó và Em quen nhau cũng bình thường như những đôi trai gái trong cái trường cấp 3 này. Một cái trường cấp 3 của huyện, chuyện cũng sẽ chẳng có gì nếu nó không phải là 1 người quá nổi tiếng ở trường. Sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình cũng không khá giả lắm ở vùng nông thôn nhưng nó lại có phong cách sống của giới thành phố. Là một hot boy thời ấy của trường vì phong cách ăn chơi, quậy phá và 1 chút bảnh trai. Nó được nhiều người con gái trong trường kể cả những chị lớp trên quý mến và dành tình cảm cho nó. Nhưng nó chẳng quan tâm, nó chỉ thích ai là lao vào tán tỉnh rồi vài bữa sau nó chẳng nói lời chia tay hay gì cả. Nó sẽ lặng lẽ ra đi nếu nó không thích nửa. Vốn nó như vậy, vì khi quen ai nó chẳng bao giờ nói từ “ Yêu” mà đã không nói yêu thì làm gì có chuyện chia tay. Hồi học lớp 10 và 11 không biết bao nhiêu con gái phải sống dỡ chết dỡ vì nó. Nó chẳng quan tâm dù ai bên cạnh nó có khóc lóc hay níu kéo nó. Cuộc sống của nó sẽ tiếp tục bình yên như vậy nếu năm nó học 12 không xảy ra một chuyện làm cuộc sồng của nó thay đổi hoàn toàn. Sáng 22/8/2005 trường nó đã tập trung để tiếp tục 1 năm học mới. Sáng đó nó chẳng màng chuyện trường nó làm gì, vẫn thói quen cũ nó lại la cà mấy quán café gần trường. Uống café và nói chuyện với bạn bè cho đến khi nào trường nó làm xong mọi thủ tục để phân chia phòng học rồi làm 1 vài chuyện gì nửa, nó cũng chẳng quan tâm. 8h nó nghỉ chắc là đã xong mọi việc nó bắt đầu vào trường xem lớp nó học phòng nào. Vào đến trường thì nó thấy ông hiệu trưởng vẫn đang huyên thuyên chuyện gì đó. Nó dừng lại ở cổng để xem tình hình. Mẹ sao giờ này mà mấy ông chưa xong nhỉ, có chuyện gì không mà lâu thế không biết. Nó chửi rùi nhủ thầm trong lòng. Rồi nó cũng tìm cách để qua được bức tường lửa của trường để tiến vào sân trường. Vừa thấy nó mấy đứa bạn nó ở trong thì cứ như là thấy mẹ đi chợ về. Nó mà gặp bạn bè trong lớp thì tám cũng không thua gì mấy bà. Tụi con gái trong lớp nó cũng thích nó không phải vì chuyện gì mà vì nó vui tính lại hay tám với mấy con nhỏ. Tìm được cho mình 1 chổ ngồi trong hàng của lớp nó cố chen vào ở giữa hàng để giám thị không để ý đến nó. Nó ngồi sau lưng con nhỏ T nó lại để ý con nhỏ đang mặc bộ áo dài mới khá mỏng. Vậy là nó lây bút ra vẽ lên mấy sợi gân sau lưng T. Nó và T là bạn thân với nhau từ lớp 10 đến giờ nên Con nhỏ bít nó nghịch cũng chẳng nói gì, nó thì ngồi sau cười khúc khích. Nó mở lời trêu nhỏ T:
- Nè nè có đồ mới mà không khao gì nha
- Khao gì nửa, nãy giờ đôi mắt ông được rửa mắt rồi đòi gì nửa
-Trời ak. Tui có nhìn gì đâu mà rửa với không
- Thôi tội lắm người ơi, ông cứ làm như tui không biết ông ngồi sau lưng tui làm gì hết ak.
-Hehe, sao bửa ni ăn mặc sexy thế, không sợ ak.
-Sợ gì?-
-Thì sợ mấy thằng thấy vậy thả dê bà sao hehe.
-Tui thách đó, thằng nào mà thả dê ra tui bắt lại nhốt vào phòng giám thị hết hjhj.
-Bà ghê quá, hèn gì lên 12 rùi mà không có 1 mối tình rách haha.
-Tui chẳng cần thằng nào hết, cần thằng này bên cạnh tui là đủ rùi hii, nói rùi nhỏ đưa tay chỉ vào nó. Làm nó ngây người ra.
-Ơ thế mà lâu nay tui không biết, ai chứ bà thì tui ở bên cạnh cả cuộc đời này cũng được. Nó nói nhưng trong lòng vẩn suy nghĩ vẫn vơ, không biết hum ni con nhỏ ăn nhầm thuốc gì.
-Ak nhớ nghen, tui ghi nhớ vào bộ não rùi sau này đừng ân hận nha. Tui mà nhớ thì không bao giờ quên đâu. Ông sẽ khổ cho mà xem hjhj. Nhỏ nói làm nó thấy rờn rờn gai ốc.
-Uhm nhớ mà hj. Rồi nó ngôi lặng im suy nghĩ. Không biết con nhỏ này đùa hay thật đây. Chắc 3 tháng hè làm nhỏ này có vấn đề rùi . Nó cười 1 mình làm nhỏ cốc 1 cái vào đầu nó.
-Hâm ak. Sao ngồi im lặng rùi cười như thằng ngố vậy.
-Không có gì. Vui thì cười không được ak.
-Ak uhm. Mà nè ông biết năm ni khối 12 mình có chuyện gì mới không.
-Không, tư nhiên hỏi làm sao tui biết mà có bao giờ tui quan tâm đến chuyện gì ở trường đâu.
-Lúc nảy thầy hiệu trưởng thông báo năm ni khối 12 sẽ có 1 lớp bị chia ra vì trường không đủ phòng học. Mong rằng không phải lớp mình.
-Vậy ak. Tưởng chuyện gì quan trọng lắm.
-Chuyện đó mà không quan trọng ak. Lỡ lớp mình bị chia sao, ông không thấy buồn nếu lớp mình mỗi đứa 1 ngã ak.
-Có gì đâu buồn, vui thì có. Tự nhiên có thêm bạn mới thì phải vui chứ.
-Thế nếu lớp mình bị chia mà tui với ông không được học 1 lớp với nhau ông cũng không buồn ak.
-Có buồn chút chút hi. Mà cũng học trong 1 trường mà lo gì.
-Nhưng ngồi học không có ông ngồi nói chuyện cũng buồn
Thôi bà đừng nói nhiều nửa xem thầy thông báo lớp nào bị chia kìa.
-Ak uhm. Biết rùi, lạy trời không phải lớp mình
Năm nay trường mình do không đủ phòng học vào buổi sáng nên 10 lớp 12 sẽ rút gọn lại thành 9 lớp. Lớp 11A10 sẽ chia vào các lớp còn lại. Sau đây là danh sách các học sinh lớp 11a10 sẽ phân bố vào các lớp. Thầy H đang huyên thuyên ở trên thì ở dưới này đã loạn cả lên. Cũng may lớp nó không bị chia nếu không cung thấy hơi bun bun,Nhỏ T là vui hơn cả nhỏ cười tít cả mắt. sau khi phân bố học sinh lớp 11a10 xong thi các lớp bắt đầu vào phòng để gặp giáo viên chủ nhiệm.Lớp nó có 8 đứa mới chuyển vào từ 11a10, 3 nam 5 nữ. Vào lớp nó lại chọn bàn kế cuối để ngồi. Đây là chổ ngồi yêu thích của nó, gần cửa sau của lớp nó có thể đi ra ngoài mà không cần xin phép giáo viên nếu nó muốn. Nó đến chổ ngồi thì nhỏ T cũng lẽo đẽo theo nó rồi ngồi cạnh nó.
-Làm gì theo tui giữ vậy bà, đình ám tui cả năm học cuối cấp này ak
-Sí chảnh giữ, tại người ta cũng thích ngồi ở bàn này mà. Ngồi ở đây mát lại ra vào thoải mái hj.
-Bà đừng có lý do lý trấu, mới có mấy e lớp 11a10 vào bà phải cho tui kiếm e nào ngồi cạnh chứ. Ám tui hoài vậy.
-Có em này rồi không được ak
-Em nào chứ em này thì chắc chết. Bà giữ như bà chằng ngồi cạnh tui chắc học xong cấp 3 tổn thọ. 2 năm rùi con 1 năm nửa cho tui sống với chứ.
-Thì ông vẫn sống sờ sờ đó thôi. Mà ông khỏi lo bàn trên mình chưa có ai ngồi, đen gì cũng có 1 em về ngồi bàn đó. Lúc đó ông tha hồ mà vẽ gân ngươi, tui khỏi chịu cái nạn đó mỗi lúc ngồi chào cờ với ông.
-ờ chắc vậy. lạy trời lạy trời hjhj
-ông lạy gì nhiều giữ vậy.
-lạy nhiều cho hiệu nghiệm hì.
1 lát sau thì y như rằng lời cầu nguyện của nó có hiệu nghiêm. 2 em mới vào lớp tiến lại bàn trước nó. Nhỏ T lại được nước cười tít mắt.
-sướng nha
-sướng gì trời
-2 em 1 lần luôn hjhj. Lần này ông bị bao vây bởi yêu nữ nha hi. Con nhỏ ngồi trước mặt tui tui biết nè. Còn này ghê lắm, hoa khôi lớp 11a10 đó. Nó chảnh lắm. với lại nhà nó cũng khá giả nên coi người khác không ra gì. Còn con nhỏ ngồi trước ông tui không bit. Mà cũng dễ thương hey.
- Dê thương sao bằng bà được hj. Nó nói làm nhỏ đỏ mặt
-Sí ông mà cũng biết vậy nửa ak. 2 năm nay tui tưởng ông bị mù nửa chứ.
-Đâu có đâu, nhưng ai ở bên cạnh tui đều dê thương hết mà hjhj. Tui có nói bà dễ thương đâu mà mù với không.
-Ông vừa phải thui nha. Nhỏ giận nó quay mặt đi. Nó cũng chăng nói gì ngồi cười cười làm nhỏ T càng tức hơn.
Rồi cô chủ nhiệm vào nói gì đó nó củng chẳng quan tâm. Nó chỉ quan tâm đến con nhỏ ngồi trước mặt nó. Trông nhỏ cũng không đẹp lắm nhưng rất có duyên với đôi mắt buồn và hai má lúng đồng tiền. Còn con nhỏ ngồi bên thì chảnh thôi rồi luôn. Gọi là dân cung sành điệu thời đó ở trường, nhỏ này đi học mặc áo dài mà chơi nguyên cái ai ngực màu đỏ nhìn vãi hàng. Nó ngồi đằng sau cũng chẵng màng làm quen hay hỏi hang gì. Nó ngồi sau ngắm mấy sợi gân đang dính trên người 2 con nhỏ ngồi trước. Phải công nhận con nhỏ ngồi trước chơi nguyên cái sợi gân màu đỏ làm nó khoái chí. Nó có cái sở thích kỳ cục và cũng là cái trò mà nó hay nghịch mấy đứa con gái trong lớp nó. Cứ lần nào ngôi chào cờ nó mà ngôi sau con nhỏ nào là nó lấy viết ra tô theo đường gân trên áo mấy con nhỏ. Làm mấy đứa đó về giặt mãi chẳng ra. Có điều may mắn cho nó là mấy đứa trong lớp biết nó chỉ nghịch thôi chứ chẳng có ý gì nên cũng không bao giờ làm to chuyện. mỗi lần như vậy mấy nhỏ đó chỉ chửi nó 1 câu:” nghịch vừa thôi cha nội” vậy là xong. Nó ngỗi suy nghĩ bân quơ thì nhỏ T giật giật tay nó làm nó tỉnh người ra.
-Gì vậy cha nội, thấy người đẹp nên ngây người rùi ak. Đồ 35
-Đâu có đâu tại bùn ngũ nên vậy thôi mà. Ngồi cạnh bên có người đẹp mà người đẹp giận nên thấy bùn……. Ngũ hj.
-Thôi ông định ngồi đây nịnh tui ak. Về kìa xong rồi. Ngay mai bắt đầu đi học bình thường. Mà cô nói năm ni ông bị hạnh kiểm yếu học kỳ 1 đó.
-Trời gì mới vào chưa học mà cho tui hạnh kiểm yếu rùi. Ác thế
-Thì cô nói gì thì gì rồi ông cũng sẽ vi phạm rồi bị hạnh kiểm yếu cho mà coi. Không bị bắt hút thuốc thì cũng bị phạt vì tội chuồng học ………………. Nói chung là cô liệt kê ra 1 đống tội của ông năm 11 ra. Rồi phán 1 câu ông khó lòng qua nổi. hjhj
-Bà cô này nhớ dai thật, mà chưa gì đã trù eo tui. Chắc do vậy mà 2 năm vừa rùi tui bị hạnh kiểm yếu học ky 1 mãi.
-Hjhj, tui trêu vậy mà cũng tin, ông trông vậy mà tồ thật hjj. Về rồi kìa. Thôi ra nhắc xe chở tui về nhanh. Không là tui cho cuốc bộ ak nha.
-Uhm, biết rùi, đưa số xe đây.
Đi ngẫn ngơ ra nhà xe không biết nghĩ vẫn vơ chuyện gì đụng ngay con nhỏ Nga( hum sau đi học thì biết tên nó con nhỏ ngồi trước nó mặc cái coc xê màu đỏ hj) làm nó chữi inh ỏi. mấy thằng đứng gần đó thấy vậy cười mình vãi cức.
-Ông bị mù ak. Đường đi rộng không đi lại tông vào tui.
-Xin lổi, ham suy nghĩ không để ý nên đụng nhầm bà.
-Gái nhiều quá nên suy nghĩ đi về cùng em nào ak ?
Mẹ con nhỏ này nhiều chuyện nhỉ, mà sao nó lại biết mình nhiều gái nhỉ. Coi thế mà nắm bắt thông tin cũng nhanh. Con này sau này cho nó làm truyền hình được nè . nó suy nghĩ định nói lại với con nhỏ điều gì đó thì.
-Định không tránh ra cho tui về hay sao mà đứng đơ như cục lơ vậy trời.
-Đang suy nghĩ
-Suy nghĩ gì thi tránh đường ra cho tui đi, ông cứ đứng đó mà suy nghĩ. Nhanh tránh đường.
-Đang suy nghĩ xem có nên về cùng e không hjjj.
Nghe nó nói con nhỏ đỏ mặt với lại mấy thằng đứng ở gần đó cứ nhìn nhìn rồi cười làm nhỏ lúng túng. N xô nó qua 1 bên rùi đi thẳng 1 mạch ra nhà xe. Nó cũng tiến ra nhà xe. Thôi rồi xe nhỏ T lại để cạnh xe nhỏ N này. Oan gia ngõ hẹp thật. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào nó ga lang nhắc xe ra cho nhỏ N làm mấy đứa con gái trong lớp cứ nhìn nhìn nhỏ N.
-Ai Bảo ông nhắc xe tui ra chi vây. Tui có tay tự làm được.
-Trời xe bà để ngoài không nhắc xe bà ra làm sao nhắc xe tui ra người. đợi bà nhắc xe ra chắc tui chết ngột trong cái nhà xe này quá. Nó nhăn mặt. bỗng sau lưng có ai đó vỗ vào vai nó, quay lại thì ra là nhỏ T. chắc là đợi nó ở ngoài cổng lâu quá nên vào xem đã an nghĩ chưa đây mà.
Thấy vậy nó nhắc vội xe ra rồi chở nhỏ T vê, đi 1 đoạn nó thấy N đi sau nó quay đầu lại nói với ánh mắt mĩa mai: Đi trước nha oan gia. Rồi cắm đầu mà đạp chỉ sợ con nhỏ N phi theo kịp thì nó chửi phải bít hi. Nhỏ T thì ngồi sau lưng nó cười toe tóe. Trưa nắng làm nó đã mệt lại còn chở thêm nhỏ T làm nó mồ hôi ra ướt cả áo. Nhỏ T biết nó mệt nên ngồi sau cầm quyển vở quạt cho nó bớt nóng. Nó phì cười vì hạnh động đó.
-Trời đi giữa đường gió vậy rùi bà quạt làm gì nửa.
-Ờ thì thấy ông nóng với mồ hôi mồ kê nhễ nhãi nên quạt cho ông đỡ nóng. Mà không thích thì thôi.
-Uhm trời nóng thật. Giờ mà có người mời uống nước mía thì đỡ mệt.
-Thôi đi cha 12h rồi kìa, về không lo vê lo đúng lại nhà xe tán gái gần 12h mới chịu về. giờ về nhà ăn cơm chứ nước non gì nửa. uống vào cho hết ăn cơm ak.
Nhỏ T nói là nó mất cả hứng thú, nó cặm cụi đạp chẳng thèm nói gì. Chỉ mong về đến nhà để được uống nước đá . Đến nhà nó cũng chẳng chào gì nhỏ T cả đưa xe cho nhỏ rồi chạy vào nhà. Nhỏ T biết tính nó là vậy. Nhỏ đã quá hiểu con người nó, gần 7 năm hoc với nhau từ cấp 2 đến giờ tuy cấp 3 mới học chung lớp nhưng quen nhau từ hồi hoc cấp 2. Hồi học cấp 2 nó chưa có xe đạp nên nó hay xin xe ê đi học. Nhỏ là người nó hay ê nhất nên thành ra thân với nhau. Lên học cấp 3 nó và nhỏ T lại học cùng lớp nên thói quen đi xe chung với nhỏ nó laị không bỏ được. Dù có xe nó cũng đợi nhỏ về rùi chở nhỏ đi học. lên cấp 3 nó bắt đầu có bạn gái nhưng mổi sáng nó vẫn đi học với nhỏ T. nhiều khi bạn gái nó lại ghen với nhỏ T. Nó giải thích T là bạn thân của nó nhưng bạn gái nó không tin. Vậy là nó cho ra đi luôn. Chắc thói quen thay bạn gái như thay áo là do nguyên nhân này . Chiều hôm đó ở nhà chẳng biết đi đâu nó lại nằm ngủ. mới leo lên giường được 15p thi chuông điện nhà nó reo lên. Ông già nó ở dưới bắt máy rùi gọi nó dậy nghe điện thoại. mơ mơ màng màng nó cầm máy.
-Alo, ai vậy?
-Gì mà ghê vậy đang ngũ ak. Chắc đang mơ gặp e nào nên tui gọi mà cũng không nhận ra giọng ai ak.
-Ak uhm. mới nằm tý thì bà gọi mà có chuyện gì không gọi tui giờ này vây.
-Thì điện hỏi thăm ông xem ông đã quy tiên chưa vậy thui hj
-Cũng sắp rồi, nếu chiều nào bà cũng điện giờ này chắc tui cũng ra đi vì buồn ngũ.
-Thôi giỡn ông thôi, lúc trưa thấy ông mệt muốn uống nước mía mà sợ ông uống vào hết ăn cơm nên giờ định rủ ông đi uống nước mía nè.
-Uhm vậy về nhà tui đi. Nhát nhắc xe ra lắm.
-10p nửa có mặt.
Không hiểu sao hum ni nhỏ T thấy lạ lạ. từ sáng đến giờ thấy nhỏ khác hẳn. ăn nói dịu dàng hơn, quan tâm nó 1 cách rất rất khác trước đây. Ak chắc là sáng nay tưởng lớp nó bị chia nên hum ni mới vậy đó mà. Nó tự suy nghĩ rùi cho mình câu trả lời. Hôm sau bắt đầu 1 ngày mới nó lại thấy nhỏ khác khác thế nào. Sáng sớm nó chưa ngủ dậy nhỏ đã có mặt ở nhà nó. Nó giật mình khi có ai lay lay nó dậy, nó mở mắt ra thấy nhỏ nó càng giật mình hơn.
-Bà làm gì về nhà tui sớm vậy?
-về gọi ông dậy đi học chứ làm gì nửa.
-Ơ trước giờ có bao giờ bà về sớm vậy đâu, hum ni vào gọi tui dậy nửa. chiều nay trời mưa to cho coi
-Thôi dậy đi, nhanh lên đi ăn sáng rùi đi hoc.
-Tui làm gì có thói quen xa sỉ đó. Sáng uống ly cf là rồi. làm gì có chuyện ăn sáng hj
-Thì bưa nay khác đi là vừa, năm cuối rồi lo cho sức khỏe của mình để còn có sức mà học, rồi còn thi tôt nghiệp nửa.
-ak uhm.
nói thì nói vậy chứ nó thấy nhỏ T lạ vô cùng, không biết hè này nhỏ uống nhầm thuốc gì hay ông bà già mình nói gì với nhỏ mà thấy nhỏ khác lạ lùng. Đang suy nghĩ nhưng nó vẫn phanh xe lại ngay ở quá cf quen thuộc ở gần trường. Đây như 1 thói quen của nó rồi. nhưng sáng nay nhỏ không cho nó vào quán cf, nhỏ bắt nó phải ghé qua quán cháo bành canh ăn sáng đã mơi được đi uống cf. nhỏ làm như là bảo mẩu của nó làm cho nó có cảm giác như đang có chuyện gì đó sắp xảy ra.







Trong toàn bộ câu truyện các tên nhân vật đều thay đổi duy chỉ có tên nhỏ T là không đổi. Mình xin được giấu tên của nhỏ T, Vì 1 lý do đặc biệt mà sau này khi đọc các bạn sẻ hiểu vì sao mình không gọi rõ tên ra. Còn Các nhân vật khác trong truyện mình đã thay đổi tên nên sẽ gọi tên cho các bác dễ đọc.
Tiếp: Ăn sáng xong nhỏ T lấy xe vào trường còn nó thì qua uồng cf. Nhỏ đi ra rồi nói với nó nhớ vào học đúng giờ, nó chỉ ừ cho qua chuyện. 7h kém 15 nó vào trường, không biết nó tuổi gì mà sáng đầu tiên đi học đã bị ông Hoàng giám thị của trường gọi vào. Nó đi tiến vào phòng giám thị quen thuộc, nó cũng chẳng biết nó vi phạm điều gì mà bị gọi vào nữa. Vào đến phòng thì ông Hoàng đã nhìn nó rồi cười với vẽ mặt nham nhở lắm. Tưởng có chuyện gì không lành ai ngờ ông chỉ gọi vào rồi nhắc nhở nó năm nay đừng có vị phạm điều gì để ông phải khó xử. Ông là bạn thân với ông già nó nên cũng lo cho nó. Mấy năm học cấp 3 nó vi phạm nội quy của trường may có ông không thì nó cũng bị đúp 1 lớp vì hạnh kiểm. Ông dặn dò nó xong thì bảo nó về lớp cả muộn, mới bước ra khỏi phòng thì nhỏ T đã đứng ở ngoài. Thấy nhỏ nó tỏ vẽ mằt buồn rười rượi,thấy vậy nhỏ T hỏi nó:
- Sao mới đi học ngày đầu mà đã vi phạm để giám thị gọi vào rồi ak?
- Nó nói như khóc, Tui bị hạnh kiểm yếu tháng này rùi, sáng ni vào trường quên cầm điếu thuốc trên tay đang hút hơi cuối định vức thì bị giám thị bắt. Xui vãi
- Tui đã nói ông rồi mà, không lo cẩn thận ông mà như vậy vài lần nửa thì có nước năm nay khỏi lên kinh ứng thí luôn nha.
- Nó cười toe toé rồi cốc vào đầu nhỏ. Đừng trù ẻo tui nha, ông Hoàng gọi tui vào dặn dò vài điều thôi không có gì cả hjhj. Thôi vào lớp đi.
Nó đi trước nhỏ đi sau, vào lớp đi qua bàn con Nga, nó đi không để ý nên bị con Nga gàng chân cái xuýt ngã. Con Nga ngồi cười mĩa mai nó.
- Đàn ông gì mà yếu ớt như đàn bà.
- Nhìn thẳng vào mắt Nga nó nói với giọng nói đậy tình cảm, Đàn ông hay đàn bà muốn biết tui dẫn ra tolet cho nhìn cái là biết liền ak.
Con Nga xí một cái rồi chẳng nói gì nữa. Nó ngồi vào bàn học rồi thơ thẫn nhìn ra ngoài. Nó chẳng màng chuyện học hành vì giờ có học nó cũng chẳng hiểu gì nhiều nữa. Có cố nhét vào thì cũng như không. Nó chỉ mong cuối năm đi thi tốt nghiệp nó được ngồi gần đứa nào học khá khá vậy là ok rồi. . Nó học vậy là cũng được 1 tháng rồi, cũng chẳng có chuyện gì thay đổi cho lắm. Chỉ có điều la sáng nào nhỏ T cũng qua gọi nó dậy đi học. Nó cũng quen với cái việc ngày nào đi học cũng cái nhau với con Nga. Con này chúa thù dai mà . Có lần kiểm tra 15p mà đúng ngày nhỏ T đau nên nghĩ nó chẳng làm được gì con Nga ngồi trên thấy vậy đưa bài cho nó chép. Nó cũng thấy lạ lạ ai ngờ con này thâm vô hậu. Con Nga làm tới 2 bài bài Nó chép là bài sai. Đến lúc trả bài kiểm tra con Nga đựoc 8 đ còn bài nó chỉ được 3đ. Kể cho nhỏ T nghe làm nhỏ cười nó. rồi còn bảo Ai lại đi chép bài của kẻ thù hehe.
Sáng 2/10 nó ngũ dậy chuẩn bị đi học, nó thấy lạ vì sáng nay nhỏ không qua gọi nó đi học. Nó ngồi đợi mãi mà không thấy nhỏ qua, Nó nhủ thầm mẹ con nay sáng nay lại đau đột xuất nữa ak, mà sao không thấy nhỏ điện qua cho nó nhỉ. Sắp đến giờ mà cũng không thấy nhỏ qua nó vào nhà nhắc xe ra đạp đi học 1 mình, vừa đi nó vừa tức đinh bụng đến lớp sẽ chữi nhỏ T 1 tăng cho hả dạ. Vào lớp nó vẫn không thấy nhỏ đâu, hỏi mấy đưa bạn thì tụi nó cũng không biết. Không biết có chuyện gì không nó hơi lo lắng. Đang suy nghĩ thi con Nga quay lại trêu nó:
- Sáng nay anh Khanh đi học 1 mình ak, xe ôm đâu không chở theo
- Kệ tui, bà nhiều chuyện.
- Ông nhớ nghen, tý mà hỏi tui tui không nói thì đừng có trách.
- Tui co chuyện gì mà phải hỏi bà.
- Ơ thì chuyện Nhỏ T chứ chuyện gì.
- Nhỏ T sao, có chuyện gì mà sáng nay nhỏ không đi học vậy.
- Xin lổi, nói rồi ông lại nói tui nhiều chuyện ( mẹ con này thù dai dễ sợ, sau này lên giường biết tay bố nha )
- Thôi tui xin bà, bà nói tui biết tý về căn tin tui chiêu đãi.
- Ak nhớ nha
- Nhớ Nhớ được chưa. ( ta là con trai mà đi thất hứa mấy chuyên đó ak )
- Nhỏ T chuyển trương vào thành phố rồi, Nó theo mẹ nó vào Huế nên phải chuyển vào đó học. Ông thân với nó như thế mà không biết ak.
- Tui không nghe nhỏ nói gì cả. Mà sao lại theo mẹ, Chẳng lẽ mẹ nó đi 1 mình còn để ba nó ở nhà 1 mình.
- Ông ở gần nhà mà cũng không biết chuyên ba mẹ nó li dị nhau rồi ak. Ông đúng là đồ vô tâm.
Nó ngây người ra chăng hiểu chuyện gì. Nó ở gần nhà nhỏ mà sao chẳng biết chuyện gì nhỉ, mà nhỏ cũng kỳ cục chuyển trường mà cũng chẳng nói với nó 1 tiếng. Cả buổi học hôm đó nó chẳng biết làm gì. Không có nhỏ bên cạnh cũng thấy buồn chẳng biết nói chuyện với ai. co chăng thì cãi cọ đôi ba câu với con Nga. Tan trường nó lũi thủi ra nhắc xe đi về 1 mình. Đang đi thi con Nga đi ở đâu đằng sau gọi nó. Quay lại nó cứ tưởng là nhỏ gọi nó.
- Làm gì gọi tui vậy
- Đi 2 mình quen rồi giờ đi 1 mình buồn không?
- Không liên quan gì đến bà, tui vui hay buồn có liên quan gì đến cớm áo gạo tiền nhà bà không mà hỏi vậy.
- Làm gì ghê vậy, tui thấy ông hum ni mặt như mất sổ gạo nên hỏi thôi mà
- Ờ thì nắng quá mà, nó cũng tự biết được hôm nay nó thấy thiếu thiếu cài gì đó
- Ak hay mai tui cho ông đi xe ké nha
- hả, nó hả 1 tiếng dài, Hôm ni trời có 30 độ thôi ak nha, Trời đang nắng Đừng làm trời mưa tốn tiền mua áo mưa tiện lợi .
- Ông thấy kỳ cục lắm ak, Mấy bữa ni trời nắng ghê quá, tui đi hoc đạp xe về mệt. Cho ông đi ké tui đi hoc có người chở.
- Bà khôn nhỉ, mà không sợ cả cái trường này đồn ầm lên là tui với bà cặp kè với nhau ak
- có gì đâu sợ, Có hay không trong lòng mình tự biết, người ta nói gi thì kệ người ta, tui với ông bạn bè có gì đâu mà sợ. Ông không nghe người ta nói miệng lưỡi thế gian chứ có bao giờ nghe câu miệng lưỡi thế ngay ko. Nói ra câu nào toàn là gian không ak
- ờ thì kệ, tuỳ bà sao được. mà tui đi học sớm lắm 6h kém 45 la tui đi học rồi, bà qua giờ đó thì cho tui đi ké với. Nó cố ý nói giờ thật sớm để con Nga thấy vậy mà thôi.
- Làm gì mà đi sớm vây, định về đánh răng rửa mặt cho thầy cô ak
- Đâu tui còn đi cf nữa mà, bà thích thì mai vè chở tui rồi ung cf với tui.
- ok vậy cũng được.
Con Nga nói cái làm nó ngẫn người, mẹ con này mà dậy được giờ đó về chở ông thì có mà trời sập hjhj.
Nó về nhà, ăn cơm xong cái là leo lên giường đi ngũ. Nó là chúa ngũ mà có thể ngũ 2 ngày 2 đêm không cần ăn uống. ( Đã từng lập kỹ lục này tại phong trọ hồi học trung cấp nha ). 3h đang ngũ thì ba nó gọi nó dậy có đt, bắt máy thì nghe giọng nhỏ T.
- Ông đang ngũ ak
- Ừ, mà sao có chuyện gì không
- Giận tui ak, sao nói trống trống vậy
- Đâu có đâu, có phải là bạn bè gì đâu mà giận với không
- Tui xin lỗi, tại đầu năm me tui đã xin cho tui chuyển trường vào Huế học rồi, nhưng sợ ông buồn nên không nói. Hôm qua mẹ thu dọn rồi dẫn tui vào Huế luôn, gấp qua nên cũng không báo cho ông được. Mà sáng nay ông có đi học trễ không. Tui sợ ông đợi tui rồi trễ học thì mệt
- Không nói cho tui được sao con Nga biết
- Ak Con Nga ở gần nhà tui nên nó biết, Chiều qua đi gấp quá gặp con Nga nên có nhờ nó nói với ông giúp tui.
- Ờ thi ra vậy, Làm sáng nay nó bắt tui phải khao nó về căntin nó mới chịu nói
- Hjhj ai bao ông gây thù chuốc oán với nó chi.
- Thê bà vào đó học trường nào, Nhà bà ở đường nào trong đó để cuối tuần rảnh tui vào bà chơi.
-Tui học trương NH, vào Huế mẹ bảo tủi ơ nhà mẹ mà có ông dượng nữa nên tui không thích. Chắc it ngày nữa tui thuê phòng trọ rồi ở riêng cho khoẽ.
- Uhm thế khi nao thuê được phòng thì điện ra cho tui biết địa chỉ.
- Uhm, tui biết rồi, thôi ông làm gì thì làm đi tui đi với mẹ ra chợ mua it đồ đã.
- uhm.
Nó lại lăn ra ngũ, Tối đến ngồi vào bàn học theo giờ quy định của Ba nó mà nó chẳng thèm học chỉ cầm quyển vỡ lên cho có lệ, rồi nó mông lung suy nghĩ về những điều mà con Nga nói lúc sáng. KHông biết con này có làm thật không đây.
Sáng mới 6hkém 20 nó đã bị con Nga gọi dậy, Nó hơi giật mình vì điều đó.
- Giờ này còn ngũ ma dám nói tui là 6hkem15 ông đi học, láo dễ sợ.
- ak ừ thì tại lúc tối thức khuya nên dậy muộn.
- Thôi dậy vê sinh cá nhân rồi chở tui đi uống cf rồi còn vào học . Xem có cái gì ngon không mà sáng nào ông cũng uống.
- Uhm, ngon chư sao không, bà uống thử thì biết mà.
Xong xuôi mọi thủ tục cá nhân nó lóc cóc ra chở con Nga đi, đến quá cf nó lại bị con Nga ràm. Chưa ăn uống gì hết mà uống cf hại bao tử lắm. Qua ăn cái gi đã, Nó cảm nhận sao con Nga lại có điểm gì giống nhỏ T . Ăn sáng uống cf xong nó và Nga vào lớp. Mới ngồi xuống bàn thì con Nga cũng bỏ cặp vào hộc và ngồi cạnh nó.
- ủa sao bà về đây ngôi chi
- Ngồi đây chữi nhau với ông dễ hơn hjhj
- thôi lên chỗ bà ngũ đi, ngồi đó lỡ lúc nào bùn ngũ tui không có chỗ đễ ngũ
- ơ thế trước T ngôi đây ông ngũ cũng có sao đâu.
- Thì tui với nhỏ T khác, Bà có cho tui kê lên đùi bà để ngũ không mà ngồi đây.
- ơ thì ra mỗi lần tui quay lại không thấy ông là ông ngũ trên ghế ak
-uhm chứ bà tưởng tui ngũ ở đâu, dưới sàn chắc
- Tui tưởng ông chuồng về căntin ngũ chứ.
-Đâu có, thôi bà lên bàn trên ngồi đi, mât công tý nói tui lợi dụng đụng em bé thì mệt
- không lên, khi nao ông ngũ tui cũng cho ông kê lên đùi tui mà ngũ hehe
- thiệt hay giơn rứa bà nội, Bữa nay uống nhầm thuốc gì mà chiều tui ghê vậy
- Không uống gi cả, ông kô thích thì thôi tui lên bàn trên ngồi
- ờ thì bà thích ngôi đâu thì cứ ngôi. đên khi nào cô chủ nhiệm đổi chổ thì thôi.
Nó lại suy nghĩ, chắc lại có chuyện gi nên con Nga mới khác như thế này. Trước nó giữ như bà chằng, đụng nó cái la nó chữi toe tua. Vậy mà mời 2 ngày đã thấy nó quay 180 độ. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua đến cuối tuần nó nhận được điện thoại của nhỏ T, có được địa chỉ cái chiều đó nó điện cho 2 thằng bạn của nó đang ở huê hẹn tối đi chơi. Rồi nó phi xe đạp về đón xe buýt vào Huế, đến nơi nó nhờ xe ôm chở đến đường ... kiệt số... Nó lặng lẽ đi vào phòng trọ của nhỏ, thấy nhỏ ngồi học bài nó đi vào hù 1 cái là nhỏ giật cả mình.
- Ông vào sao lúc nãy không nói trước để tui ra chở
- Thích thì vào thăm bà chơi vậy đó
- Giờ vào muộn vậy tý làm gì có xe mà ra
- Ơ tui vào mấy đứa bạn chơi rùi ở lại mai ra, mai cn mà
- Thế bạn ông ở đâu, mà ngũ lại nhà bạn ông ak.
- không tui ngũ lại khách sạn hjhj
- Chi ghê rứa. ks nữa ak
- Ks ngàn sao bà không biết ak
- trời sao lai ra công viên ngũ, ngũ thế đau chết
-Thì đi chơi vơi mấy đứa bạn về muộn vào nhà tui nó ko được nên ngũ CV
- Chơi thì về sớm mà ngũ, Không thì về phòng tui mà ngũ nè, phong tui rộng ông trãi chiếu ngũ dưới sàn nhà cũng được mà.
- Ờ sao được mà ở đây mấy giờ đóng cửa
- Đây là gì có cỗng mà đóng với không , khi nao ông vê gọi tui dậy mở cửa la được
- uhm, vậy tý tui vời bà đi ăn rui đi ung cf ha. gần 10 ngày rùi không gặp bà. có nhiều chuyện kể cho bà nghe lắm.
- Uhm đễ tui đóng của phong rồi đi ăn cơm.
Nó và nhỏ đi ăn cơm rồi đi cf, nó kể cho nhỏ nghe nhiêu chuyện lắm. Nhất là kể về chuyện nó và con Nga. Nghe chuyện thấy mặt nhỏ hơi buồn buồn. Nó cũng không để ý mấy, nó chỉ nghĩ nó và nhỏ thân với nhau như vậy nên chuyện gì nó cũng kể cho nhỏ nghe cả. Trước đây nó có người yêu hay chuyện gì nó đều kể cho nhỏ nghe. Nhưng không thấy nhỏ buồn vậy mà hôm nay nghe kể về nó và con Nga nhỏ lại buồn. Nói chuyện 1 hồi thì cũng 10h nó chạy ra bưu điện gần đó điện cho 2 thằng bạn, 1 lát sau 2 thằng trọng và bờm đến. Chở nhỏ về xong nó ra leo lên xe đi 3 rồi phi về bar Sao Đêm ( Ai ở Huế thì biết ba này nè ). 3 thằng vào đó uống hết 15lon huda làm nó say tý bỉ. ( đi chơi 3 thằng mà hết có 500k, Bar ở Huế bình dân dễ sợ )
2 thằng chở nó chạy lòng vòng rồi nó bảo chở nó về chổ lúc nãy. thàng bờm nhìn nó cười .
- Mi lại kiếm được con ghẹ nào trong này rùi ak
- Không, con bạn hồi học ở ngoài quê mới chuyển vào huế, tau chơi thân với nó nên ve phòng nó ngũ. cung bt thôi mà.
- Ai mà tin, Mày coi chừng co mùi men thèm mùi teng, bóc lịch dài dài thôi con ơi. hahah
- Mi bị điên ak. đã nói là bạn bè thôi mà
- Ờ tau bị điên hay mi bị hâm thì tuỳ. thôi tau về Đây tuần sau gặp. chăn ấm gối em nha hehehe.
Nó đi vào phòng trọ rồi gọi nhỏ T, cũng gần 1h rồi nên nhỏ T cũng đang ngũ, dậy mở cửa cho nó mà mặc bộ đồ ngũ mõng tanh làm nó xuýt hộc máu mũi hehehe. Dưới anh điện nó thấy rõ mồn một bên trong nhỏ mặc đồ màu gì. Thấy nó để ý nhỏ lấy chiếu trãi ra dôi xuống cho nó cài gối với chăn rồi nhanh chóng tắt điện. Nó nằm xuống rồi cất tiếng nói chuyện với nhỏ.







- Bà ngủ chưa, nói chuyện tý nha
- Chưa, nảy giờ nằm mơ màng thôi. Đợi ông về không dám ngủ sợ ngủ quên ông gọi không dậy mở cửa ông lại hiến máu nhân đạo
- Ờ, mà sao buổi tối bà măc đồ gì kinh thế
- Kinh sao, tui thấy bình thường mà.
- Làm tui sút hộc máu mũi hjhj. May bà là bạn thân của tui nên
- Nên sao? Sao nói lấp lững vậy.
- Thì là bạn thân nên ít cảm giác chứ sao ( Nó nói mà thàng nhỏ của nó cứ biểu tình mãi )
- Mà nếu nhiều cảm giác thì sao ?
- Thì thì ..... Bóc lịch nhiêu cuốn Anh cũng chấp nhận nha haha.
- Có dám không đó, hay nghe người ta doạ bóc lịch nhiều cuốn cái thì chảy nước trong quần hjhj.
- Liều ăn nhiều mà. Thôi đi ngủ đi cả tui không kìm chế được là rách việc ak nha
- Có gì đâu rách việc kìm chế không được thì tui chiều ông thôi có sao đâu. Không chết ai đâu mà ông sợ
- Thôi không giám, mai ra nhà vát cái mặt mo về nhà thì mệt hj( nghe nhỏ nói mà nước bọt nó chảy ực ưc )
- Tui thừa biết có cho ông cũng không dám mà ( Má nó coi thường mình dễ sợ, Chẳng lẻ mình 2 thì hay sao chứ ) Thôi đi ngủ đi, mai tui dẫn đi ăn bún hến. ở đây người ta nấu ngon lắm không như ở quê mình đâu.
- Ùhm, mà tui không thích ăn hến cho lắm, thích ăn còn trìa Thôi hehe, 1 con là ok rồi
- Thôi đừng có nói chuyện tào lao nữa đi ngủ đi. Tui bùn ngủ rồi nè
- Uhm đi ngủ.
Nó nằm 1 lát sau là đã chìm vào giấc ngủ. Sáng dậy nó chẳng thấy nhỏ đâu nhìn lên đồng hồ thì đã gần 9h. Đêm qua nó hơi lè nhè nên sáng ngủ chẳng biết trời trăng mây gió luôn. Nó đi đến cửa thì thấy tờ giấy nhỏ để lại: “ Bàn chải với khăn tui để trong tolet cho ông rồi, Định gọi ông dậy đi ăn mà thấy ông ngủ ngon qua nên không tui mua về cho ông. Bún thì để ở trên bàn, nước hến thì trong xoong hâm lại cho nóng rồi ăn. Tự phục vụ nha, tui đi chợ mua thức ăn lát về, Trưa ở lại ăn cơm với tui đã tồi ra “. Ăn sáng xong nó lò mò ra đầu ngõ tìm quán cf. Đúng là con đường của những dãy trọ quán cf chi chít. Đến trưa ăn uông xong nhỏ chở nó ra trạm bắt xe buýt ra nhà. Vừa đến nơi thì nó đứng sững người vì ngạc nhiên, con Nga đã đợi nó ở trạm xe buýt nó tròn xoe đôi mắt nhìn Nga như người ngoài hành tinh.
- Ơ, sao bà lại ở đây ?
- Đợi ông chứ làm gì
- Sao biết tui đi Huế ra mà đợi hay vậy?
- Tui về nhà ông chơi không thấy ông, Hỏi ông già ông thì ông bảo ông đi Huế thăm con T từ chiều qua rồi.
- Vậy sao biết tui ra giờ này mà đón?
- Ông có bị gì không vậy, Trời nắng chang chang người ta đợi ông nảy giờ không thèm hỏi thăm 1 câu mà cứ hỏi chuyên gì không ak
- Ak ừ thôi đưa xe tui chở lên.
- Có thế chứ.
Nó chở con Nga lên mà cứ suy nghĩ mãi chẳng biết sao con Nga lại biết nó ra giờ đó mà đợi. Với lại con nay chắc cũng uống nhầm thuốc rồi. Mới thân với nhau chưa đầy 3 ngày tự dưng đi đón người ta. Làm như người yêu đi xa về không bằng. Chắc là có chuyện gì khúc mắc đây mai lên lớp phải hỏi nó mới được nó tự nhủ.







1 chút của hiện tại:
Đà Nẵng những ngày nắng oi bức, Nó đi làm về mệt đừ người tranh thủ ăn miếng cơm rồi mở ltop lên nó vào web. Nó đọc lại bài mình vừa viết, đọc những cm và thấy buồn. 1 Nổi buồn da diết. Quá khứ có quá nhiều chuyện buồn vui lẫn lộn, Còn hiện tại của nó cũng đang rất buồn. Phải chăng với cái cuộc sống xô bờ này con người luôn đem mọi thứ ra để cân đong đo đếm. Nó ghét nhất là khi bị người nó yêu đem ra so sánh nó với 1 ai. Không phải vì nó sợ thua kém họ mà theo như nó nghĩ khi đã có sự so sánh nào đó, chắc chắn trong mắt người nó yêu nó không phải là tất cả. Sáng nay vừa ngủ dậy nó đã nhận rất nhiều, rất nhiều tin nhắn của em. Nó chẳng thèm đọc. Chọn delete all 1 cái nó xoá tất cả tin nhắn. Nó thừa biết em nhắn gì cho nó. 2 ngày nay nó đọc cái tin nhắn đại loại như vậy là quá đủ rồi. Tình yêu ư ? Giờ em có thực sự được yêu và HP không khi bên em giờ đây không phải là anh. Có lẽ anh hơi tự cao nhưng sự thật trước mắt, dù em có cố gắng để che dấu đến mấy nó cũng nhận ra được. Có những sự thật khi đã phơi bày thì chẳng nên nói dối nhau làm chi. Có cố gắng đi chăng nữa thì cũng chỉ là để tự lừa gạt bản thân mình. Em nói cuộc sống của em giờ đã có đựơc những gì em mong muốn, Tình yêu có, Hạnh phúc có, Tiền bạc có. Nếu vậy thì em cứ bình yên bên người ấy . Dù không ở cạnh em nhưng anh thừa biết những gì em đang có và cuộc sống của em như thế nào. Hạnh phúc là gì khi mổi ngày em ở nhà 1 mình từ sáng đến chiều tối, có khi vài ba ngày chẳng thấy mặt người đó. Cuộc sống hạnh phúc là như vậy ak. Hay mổi đêm em lại bập bùng bên ánh đèn mờ của quán bar, uống cho đến khi say khước rồi lại cầm máy điện cho anh và khóc. Như em nói đó là giọt nước mắt của hạnh phúc đó anh. Trái tim anh anh biết ai là người nắm giữ, quá khứ của anh anh không thể quên đi được. Em chưa bao giờ chịu nhìn vào quá khứ của anh để hiểu và cảm thông cùng anh. Em chỉ biết ghen với quá khứ của anh. Giờ đây khi đã cất bước ra đi nhưng mỗi lần điện cho anh em vẫn ghen với Quá khứ đó. Phải chăng em là 1 người quá ích kỷ. Rời xa anh để tìm 1 hạnh phúc mới cho mình. Anh chấp nhận điều đó, từ trước đến giờ anh luôn tôn trọng quyết định của em dù nó có làm anh buồn hay đau khổ. Nhưng .... Cuộc sống của em Hạnh phúc lắm. Anh hiểu mà, Hạnh phúc theo nghĩa của em .










Cuộc sống có những thứ mà ta không bao giờ với tới được. Nói như những đứa bàn mình là 1 thú vui quá xa sỉ. Tình yêu giờ với nó chỉ là 1 thứ qua mơ hồ, gần 10 năm sống để yêu, yêu để sống. Đến lúc chấp nhận vứt bỏ mọi thứ vì yêu thì nó chẳng nhận được gì ngoài 2 chữ TÀN TRO. Với nó giờ không có yêu mà chỉ có hận. Không phải hận Em mà nó hận cái cuộc đời này. Không biết vì cuộc đời của nó gắn liền với 2 từ sở Khanh không mà cuộc đời nó luôn trớ trêu. Ngày nó chào đời không có Ba bên cạnh. Thi thoảng ông chỉ ghe qua đưa cho mẹ nó ít tiên rồi đi. Chưa đầy 2 tháng tuổi ba nó đã bỏ 2 mẹ con nó để đi theo người đàn bà khác. Mẹ nó hận ba nó lắm hay sao nó chẳng biết. Ngày làm giấy khai sinh cho nó Tờ giấy khai sinh không có tên ba nó. Mẹ nó chọn cho nó cái tên 1 cái tên mà nó cũng chẳng hiểu vì sao mẹ lại đặt cho nó. Dương sở Khanh, Nó chẳng dám trách mẹ nó vì nó hiểu lúc đó mẹ nó suy nghĩ gì. Đến năm nó 9 tuổi ba nó trở về nó mới được danh chính ngôn thuận lấy họ của ba. Nhưng cái tên Sở Khanh đó đã gắn liền với nó. Có lẽ vì thế mà cuộc sống của nó chẳng Bình yên tý nào. Chấp nhận bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của thiên hạ, Chấp nhận mẹ nó không vui. Nó cố gắng để mẹ có thể hiểu nó và cảm thông cho em. Nhưng rồi nó chẳng được gì. Chấp nhận từ giã AE chí cốt để quay về với cuộc sống đời thường để được có em bên anh. Rời Đà Nẵng nó về Huế với chỉ 1 mong muốn được ở bên cạnh em . Dù ai có nói gi đi nữa, bạn bè có khuyên can đến bao nhiêu nó cũng vì em mà từ bỏ cái cuộc sông không biết ngay mai đó. Nó chấp nhận về Huế kiếm tiền bằng sức lao động của mình, Nó không muốn sống cái cuộc sông đâm thuê, chém mứơn để kiếm tiền. Chỉ cần có em bên cạnh dù có vất vả đến mấy nó cũng sẻ cố gắng kiếm tiền bằng mồ hôi của mình. Nó làm thế không vì điều gì cả mà chỉ vì muốn em cũng giống nó sẻ quay về con đường chân chính. Nó không muốn em đêm nào cũng bập bùng bên anh đèn mờ của các quan bar, không muốn em đêm nào đi làm vê cũng 1, 2h sáng. Nó không muốn em bị người ta coi thường. Nó muốn nhiều nhiều thứ để em có thể quay về lắm. Nhưng rồi cuối cùng nó cũng bất lực, Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Dù nó có cố găng 1 tháng , 2 tháng em vẫn chọn con đường kiếm tiền 1 cách dễ dàng đó. 1năm trời ở bên cạnh em là bao nhiêu buồn tủi. Có những đêm nó nằm đợi em về mà 2 hàng nước mắt cứ chảy dài. Rồi cũng đến 1 ngày , ngày mà nó phải từ giã cái ý nghĩ sẽ thay đổi được em. Em không còn bên cạnh nó, em ra đi, đi theo 1 thứ mà em gọi đó là hạnh phúc. 2010 nó từ giã đât huế trở lại Đà Nẵng, Bạn bè nó ai cũng mừng. Mừng không phải vì sự trở lại của nó mà mừng vì nó đã dứt ra được cái vòng luẩn quẩn đo. Gần 1 năm trời nó chỉ biết lao vào kiếm tiền, kiếm tiền bằng mọi giá. Nó muốn cho em biết rằng nó thừa sức để kiếm ra nhiều tiền, nhưng nó không muốn sông bên cạnh em mà không biết ngay mai ra sao. Giờ nó chỉ biết có tiền, ai thuê gì nó cũng làm, chẳng cần biết ngay mai. Chỉ cần ai bỏ ra cho nó vài chục triệu thì muốn nó đâm ai là nó đâm, muốn nó bán máu vì ai thì chỉ cần có tiền. Nó kiếm tiền chẳng để làm gì, nhưng nó vẫn muốn kiếm thật nhiêu tiền. Nó không hận em, chỉ thây buồn và thương em, thương cho số phận của nó. Có những lúc em điện cho nó hỏi thăm nó đôi ba câu là nó cũng đã mãng nguyện rồi. Nó chẳng cần gì cả chỉ mong sao em có cuộc sông bình yên, không phải quay lại con đường cũ là nó vui rồi. Nó chỉ cần có vây, mà sao cuộc đời vẫn cứ cố để hành hạ nó. Ôi cuộc đời này thật chó má










Sáng thứ 2 như thường lệ con Nga về chở nó đi học. Không biết do tối đó nó ngủ nhiều quá hay sao mà sáng lại chở con Nga đi học nó cũng không hỏi chuyện hôm qua. Đến trường con Nga vào học còn nó vào cf. Ngồi uống cf mà không hiểu sao sáng nay mấy thằng bạn nó quyết định vào dự tiết chào cờ . Nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng ngồi lại 1 mình thì cũng buồn nên nó cũng vào trường. Đến giờ chào cờ nó và con Nga ngồi gần cuối hàng. Được 15p thì không biết ở đâu chui ra 1 con nhỏ chạy thục mạng rồi ngồi sau lưng nó. ( Cũng vì con nhỏ này mà nguyên học kỳ 1 của nó bị hạnh kiểm yếu, súyt chút nữa là bị đuổi học )
- Ơ lớp nào mà vào đây ngồi vậy em gái. Đi học trể phải không
- Em học lớp 10a4 sáng đi học trễ vào trường sợ mấy giám thị biết. Anh cho em ngồi tạm đây tý em qua lớp em sau, không mấy ông thấy mời lên phòng giám thị thì mệt.
- Nó cười 1 cách nham nhở rồi doạ con nhỏ. Anh là cán bộ đoàn của trường không thể để mấy tình trạng này tiếp diễn được. Vụ này anh phải báo với giám thị không anh lại phải tội bao che thì mệt.
- Trời ak. Gì nữa đây trời. tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa ak.
- Mà thôi, thấy em dễ thương, nhìn mặt cũng hiền lành nên không báo giám thị. Có điều phải cho anh biết tên
Vừa nói chưa hết câu thì nó bị ai đó nhéo 1 cái đau điếng. chỉ muốn hét lên. Quay lại thì thấy con Nga phụng má lên cười, Con nhỏ thấy vậy cũng cười theo làm nó bực mình.
- Gì vậy bà nội, tự nhiên nhéo tui đau điếng vậy
- Ông định dụ dổ trẻ dưới tuổi vị thành niên ak, Ở tù mục xương đó nha
- Nó lấy tay sờ lên trán con Nga, bà bị hâm ak
- Nảy giờ thấy ông ngồi tán tỉnh nó không ak
- Hehe, Đang bắt nạt đưa em gái tý thôi.
Con Nhung ( tên con nhỏ lơp 10 ) Thấy Nga nói chuyện vậy thì hỏi Nga
- Chị anh này làm cán bộ đoàn trường ak
- Ak Uhm, Anh này làm bí thư đoàn thanh điên của trường
- Thì ra vậy. Vậy mà nảy giờ làm em hết hồn. Thôi em về lớp đây. Con Nhung đi ko quên quay lại chào đểu nó . Chào anh bí thư em zìa.
Mà trông con Nhung này cũng xinh phết. Mới lớp 10 mà điện nước đầy đủ nha. 2 cặp mông căn tròn nhìn phía sau mà chảy nước dãi. Nó miêng mang suy nghĩ thì tiết chào cờ cũng xong. Vào lớp học nó cảm thấy hơi mệt mỏi. Nó hỏi con Nga
- Nga nè, tui hỏi Nga cái này nha
- Trời sáng nay gặp con nhỏ đó cái nên thay đổi tính ak. Hôm nay có chuyện Xưng tên nữa.
- Ơ thế không được ak, Có chuyện quan trọng nên mới xưng như vậy mà.
- Có chuyện gì thì nói nhanh, tui rợn da gà vì cách xưng hô của ông rồi đó.
- Mổi lần Bà hứa điều gì với ai bà có giữ lời không
- Tất nhiên có rồi. Tui là người nói 1 là 1 2 là 2. Không có chuyện hứa lèo đâu.
- Ak vậy thì tốt. Hum bữa bà về ngồi đây có nói là cho tui mượn đôi chân để ngủ, giờ tui bùn ngủ. Tui kê lên đùi bà ngủ nha.
- Trời tưởng chuyện gì, vòng vo nãy giờ. Nè kê lên mà ngủ.
Nó nhìn lên trên bàn giáo viên 1 tý rồi cúi xuống ghế, kê lên đùi con Nga nằm ngủ ( Xoay mặt ra ngoài không phải xoay vào trong đâu nha ). Con Nga ngồi vậy cho nó ngủ, đến giờ ra chơi thấy nó vẫn ngủ con Nga đành lòng gọi nó dậy. Cứ ngồi trong lớp vậy để nó ngủ. Mãi đến hết tiết 3 nó mới dậy, làm con Nga tê cả chân. Con Nga cằn nhằng.
- Ngủ gì ngủ giữ, ngủ cả đêm chưa bưa ak
- Không tại ngủ trên đùi bà êm quá nên nằm mãi chẳng muốn dậy hjhj
- A nhớ nha, Bữa sau thì đừng có mà ngủ nữa nha. Làm tui mỏi cả chân rùi nè.
- Thôi, Để tui bù nha
- Bù sao
- Hôn cái bù chứ sao
- Trời ak. Trưa nay ông cuốc bộ mà về nha
- Người gì nhỏ mọn vậy, Thôi đê tui ra mua sữa vào cho bà uống cho lại sức nha
- Biết điều vậy thì tốt.
Nó lững thửng đi ra căn tin, Không biết hôm nay là ngày gì mà nó gặp toàn chuyện hên vãi. Ra đến căntin nó thấy con Nhung đang ăn chè. Thấy nó Con Nhung lại chào đểu .
Nó chẳng nói gì lại quầy mua 1 hộp sữa với mấy điếu thuốc. Ngồi hút điếu thuốc cho tỉnh người xong nó cầm hộp sữa ra quầy tính tiền thì bà Hai bảo con nhỏ lúc chào cháu đã gửi tiền rùi. Nó chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng chẳng quan tâm. Miễn sao được ăn uống free thì ai làm gì mặc ai. . Kể từ hôm đó nó như bị con Nhung ám vậy. Phòng học của nó đối diện với lớp 10a4 nên chỉ cần nó đi ra cái là con Nhung thấy nó liên. Cứ 1 2 hôm ra căntin mà gặp con Nhung, đến lúc vào tính tiền thì con Nhung đã gửi rùi. Nhiều lần như vậy nó cũng thấy ngại nên lần sau khi ra mua cái gì mà nó thấy con Nhung là nó gửi tiền luôn. Có lần nó đang hút thuốc ở hành lang phía sau sân cỏ của trường( Nơi này giám thị ít khi ra lắm) đang phì phào điếu thuốc thì nó giật mình vì con Nhung.
- Hù, Bắt quả tang hút thuốc trong trường nha
- Nó không biết ai hết nên vội dập điếu thuốc liền. Quay lại thấy con Nhung nó bực mình. Bị diên ak
- Trời gì ghê vậy giỡn có tý mà chửi người ta
- Hết trò để giỡn ak. Làm vứt điếu thuốc mời hút mấy hơi
- Có điếu thuốc mà cũng tiếc, để đó đền cho 1 gói luôn.
- Không cần, mà tự dưng qua đây chi vậy
- Qua chơi không được ak.( Qua Chơi anh chơi cho lên bờ xuống ruộng thì đừng có bảo sao đời em đen nha )
- Không, quen biết gì đâu chơi, Biết tên gì không mà qua chơi
- Biết chứ, Anh tên Khanh nè, nhà ở làng ...... nè, Từng ghi danh bảng vàng của trường 6 lần rồi nè hjhj
- Ơ công an ak. Sao điều tra lý lịch kỷ vậy. Nó cũng không biết vì sao con này lại biết nhiều chuyện của nó đến vậy. Ngay cả việc lớp 10 với 11 nó bị giám thị ghi tên vào bảng vàng của trường. .
- Đâu có đâu, hum bửa ngồi ở căntin nghe mấy chị lớp trên nói về anh như rứa.
- Thôi anh vào học đây, về lớp kìa.
- Uhm. Chào anh bí thư.







Nó lửng thửng vào lớp, Chẳng hiểu con Nhung suy nghĩ sao về nó mà luôn muốn làm 1 điều gì cho nó. Nó cũng lơ mơ đoán ra được những điều con Nhung làm là vì điều gì. Không nói ra nhưng nó cũng thừa để biết. Từ trước đến giờ nó chẳng bao giờ yêu thích 1 người nào nhỏ tuổi hơn nó. Những người nó yêu một là bằng tuổi không thì cũng lớn tuổi hơn nó. Nó ghét cái cách nũng nịu của những con bé nhỏ tuổi, Cứ mổi lần làm gì thường hay nhõng nhẽo, làm nó có cảm giác mệt mỏi. Hay mổi lần đi chơi cứ trời chưa kịp tối là em phải về cả ba mẹ mắng. Đã xác định là đi chơi mà cứ tối cái về về là thấy ghét rồi. ( giờ mà có em nào nhỏ tuổi hơn yêu cái là yêu liền nè ). Có lần lớp đi chơi mà mới 7h con Nga cứ 1 2 bắt nó chở về nó không về con Nga giận nó ra lấy xe về nó cũng chẳng can ngăn. Làm hôm sau nó bị trễ học vì con Nga không qua chở nó.
Đi vào lớp nó thấy con Nga vẽ mặt hơi khác khác, Nó cũng không hiểu chuyện gì.
- Bà sao vậy, mặt như đưa đám vậy.
- Không sao cả, mà tui nói nè, ông thích con nhỏ đó ak
- Bà có bị dở người không vây, Từ trước đến giờ bà đã thấy thằng Khanh này yêu ai nhỏ tuổi hơn chưa.
- Thì cũng có ngoại lệ mà,tình yêu ai mà biết được.
- Với tui không có ngoại lệ, làm bạn thì được chứ người yêu thì không. cứ thấy mấy con nhỏ đó là nó thấy ớn.
- Xạo, thấy mấy con nhỏ đó ớn mà cũng nói chuyện.
- Thì tui xem như em gái mà, Nói chuyện tào lao chứ có gì đâu. Mà sao tự nhiên hôm ni quan tâm đến tui vậy.
- Thì vì vì...
- Vì gì nói đại đi, cà lăm mệt
- Vì tui thích ông được chưa.
Nó ngây người còn con Nga thì im lặng chẳng nói gì. Từ trước đến giờ chưa có đứa con gái nào nói với nó kiểu như vậy cả. Mà cũng chưa khi nào nó để con gái nắm thế chủ động. Nhìn mặt Nga nó biết không phải Nga nói giỡn.Cả 2 ngồi cho đến lúc ra về chẳng ai nói với ai câu nào. Nó ra lấy xe chở Nga về. Con đường ngày nào giơ đây sao nó cảm thấy xa qua. Một lúc sau nó cảm thấy được có đôi bàn tay nào đó đang ôm nó. Nó vẫn không nói gì thì Nga cất tiếng.
- Khanh không biết hay giả vờ không biết vậy
- Tui tui... nó không hiểu sao hôm nay lại như vậy, nó chưa gặp trường hợp này bao giờ.
- Khanh đã từng gặp nhiều người, Khanh không thấy lạ khi bỗng dưng có 1 người con gái quan tâm đến Khanh, lo lắng và chăm sóc cho Khanh ak. Nếu người ta không có tình cảm với Khanh thì ai lại làm như vậy. Khanh hiểu điều đó mà.
- Sao trước giờ không thấy bà nói gì.
- Trước đây khác, giờ bên Khanh có thêm 1 người con gái nữa nếu Nga không nói ra Nga sợ rằng sẽ mất Khanh.
- Ngốc ak, có ai cướp đâu mà mất.
- Ai mà biết, quanh Khanh có biết bao người con gái, Nga chỉ là 1 trong số đó.
- Làm gì mà ghê vậy, quanh tui thấy có 1 người thôi đã vất vả, có thêm người nữa chắc tui xin ông già mua cho chiếc xe máy quá.


- Mua xe máy làm gì? Đi xe đạp với tui không thích ak
- Bà rõ ngớ ngẫn, Ngày nào đi học về cũng chở bà đã mệt gần chết, chở thêm con nữa chắc tắt thở. Mua xe máy để giảm tải sức lao động hjhj
Con Nga nhéo nó 1 cái đau điếng, thấy nó hít hà con Nga lại xoa xoa rồi cười. Ngồi đằng sau Nga khẽ xiết chặt vòng tay. Nó có 1 cảm giác thật hạnh phúc. Chiều hôm đó đang ngủ nó bị đánh thức bởi giọng oang oang của Nga. Chiều nay Nga vào nhà nó với vẻ rất tự nhiên. Gặp em gái nó Nga nói chuyện như sáo, nó nằm ở trong biết Nga đến nhưng vẫn vờ ngủ. Nga bước vào lay lay nó dậy.
- Dậy đi, Con trai gì mà ngủ dữ
- Tại lúc sáng nghe bà tỏ tình cái sốc quá nên giờ về bất tỉnh nhân sự nè hjhj
-Nga nhéo nó 1 cái, Ông thích chết ak
-Trơi ơi là trời, sao người lại tàn nhẫn với con vậy, mới lúc sáng 1 Khanh 2 Khanh đó mà giờ lại đòi giết con vậy trời
-Thôi đừng ngồi đó mà than thân trách phận nữa, số ông số khổ rồi đó. Giờ muốn sướng thì dậy chở tui đi uống nước nè.










Nó dậy chở Nga đi uống nước, hôm nay 2 đứa tình cảm lắm. Nga ngồi sau ôm nó suốt đoạn đường. Vào quán 2 đứa nói chuyện với nhau quên cả thời gian. Thoáng 1 cái mà đã 6h tối, nó chở Nga về mà lòng vui lắm. Chưa bao giờ nó thấy mình vui như hôm nay. Từ lúc nó quen Nga nó cũng đã cảm thấy thích thích Nga, Không phải vì Nga đẹp hay dễ thương mà vì tính cách của Nga khá mạnh mẽ. Mổi lần cãi nhau với Nga nó chỉ muốn cãi vì thấy vui chứ không hơn thua gì cả. Nó yêu cái tính cách của Nga, yêu con người của Nga. Tối đó nó miêng man suy nghĩ mãi, từ mai nó sẽ không cô đơn nữa. Sáng hôm sau đi học là 1 ngày u tối với nó. Mới vào quán cf nó đã nghe mấy thằng bạn bàn tán về nó. Không biết ai tung cái tin đồn chết tiệt đó. Làm nó khổ sở mấy ngày. Thằng Khôi chế diễu nó
- Ê bữa ni có yêu em nào dưới lớp nữa ak
- Đâu có, ai nói với mi rứa, mà yêu ai chứ
- Thì con nhỏ hôm qua nc với mi sau hành lang đó.
- Con Nhung 10a4 ak
- Ờ hình như vậy, Sáng ni nghe mấy thằng lớp con đó nói vậy.
- Chắc tụi nó dở người rồi. Mi thấy trước giờ có khi nào tau yêu ai nhỏ tuổi chưa. Đầu óc tụi này có vấn đề hết.
- Ơ thì tau có biết đâu, nghe tụi nó nói vậy thấy hơi lạ lạ nên hỏi mày thôi mà. Mà hình như con nhỏ đó thích mi thì phải.
- Kệ nó, tau không có khái niệm yêu người nhỏ tuổi, mi biết vậy là được rồi. Còn con nhỏ đó sao thì kệ nó quan tâm gì nhiều đau đầu.
- Mà tau nói nè, Hình như có thằng trong lớp nó thích con nhỏ đó. Mi coi chừng nó ghen vời mi thì rách việc.
- Sao rách việc, nó ghen kệ nó tau có liên quan gì đâu.
- Thì tau nói vây, tại thằng đó cũng ghê lắm, mới vào trường mà cũng có tiếng . Với lại ông già và anh thằng đó làm công an gì ở huyện nên nó cũng hay lớn tiếng lắm. Nó từng tuyên bố thằng nào dính vào con Nhung thì coi chừng.
- Ơ Thằng đó bị Hâm ak. Mà mi thừa biết tính tau rồi, đời thằng Khanh này chưa biết viết chữ sợ ra làm sao cả. Quan niệm của tau là nước sông không động nước giếng. Nhịn nhau mà sống thôi chứ có ai sợ ai. Cùng đường là cắn hết. hjj
- Thì tau cũng chỉ nói vậy thôi. Mình là hội đàng anh để tụi nó chơi qua mặt thì còn mặt mũi đâu vào trường.
- Năm ni cuối cấp tau không muốn dính vào mấy cái vụ đó nửa. 2 năm cắt cỏ trồng hoa dội tolet vậy là đủ rồi. Năm nay mà dính cái nữa chắc ông già tau cắt cổ. Hết thi tốt nghiệp thì có nước mà đi bộ đội nha con .
- Uhm, thôi vào học cả trễ.
Nó và nhóm bạn vào trường, đi ngang qua dảy mấy lớp 10. Có mấy đứa con gái cứ nhìn nó. Rồi 1 thằng nào đó lớp 10 trông cũng to con nhìn nó chằm chằm.
- Thằng đó là thằng nào mà nhìn tau giữ rứa mi
- Thằng lin đó chứ thằng nào nữa.
- Thằng thích con Nhung đó ak, nó nhìn như muốn nuốt tươi tau ak hjhj
- Ờ, có vần đề rồi đó, mi coi tính đi là vừa. Là đàng anh trong hội đừng để cả hội mất mặt nha.
- Đời tau ghét nhất mấy cái thằng cứ nghĩ đánh nhau là dành được tình yêu. Ngu gì ngu tội. Nếu ngon thì cứ tán đi cho dính. Cái trò đánh nhau vì 1 đứa con gái để chừng minh tinh yêu thì chỉ dành cho mấy đứa con nít. Con gái mà thấy vậy nó cười cho thúi mặt.
- Thì thằng đó còn con nít mà
- Thôi quan tâm gì cho mệt, nó mà chận đánh tau tau đứng cho nó đánh và xin lỗi nó là ok ak hjhj. Thôi vào lớp mi
Vào chổ ngồi nó thấy Nga buồn, Nga chẳng nói với nó câu nào. Nó hiểu chuyện gi đang xảy ra mà. Mẹ không biết đứa nào ác ôn đồn thổi tầm bậy làm nó khổ thế không biết. Vừa bị người ta nhìn với ánh mắt như giết người giờ là đôi mắt lạnh lùng của Nga. Nó thấy mệt và buồn ngủ.
- Tui kê lên đùi bà ngủ nha.
- Uhm.
Nga chỉ nói ngắn gọn như vậy, nó cũng chẳng quan tâm vì giờ có giải thích Nga cũng không tin. Mà đã không tin thì có giải thích đằng trời. Thôi thì kệ từ từ tính. Cúi xuống nó kê vào đùi Nga để ngủ. Hôm nay nó có 1 cảm giác khác lạ, nó cố nhích đầu gần lại bụng Nga để cảm nhận hơi ấm đó. Nga biết nó cố ý nhưng chẳng nói gì. Nó cứ thế mà ngủ. Rồi 4 tiết học cũng trôi qua, nó chở Nga về với hi vọng sẽ làm Nga hết giận nó. Ra đến cổng trường thì nó gặp thằng đó. (Thằng nay tên Hà, sau này gặp nó ở phòng giám thị mới biết tên nó ). Thằng Hà nhìn nó chằm chằm, nó cũng bình thường chẳng thèm quan tâm. Không biết sao lúc đó con Nhung ở đâu chui ra làm không khí trở nên căng thẳng hơn.
- Anh Khanh đợi chị Nga ak
- Đang ra rồi kìa, anh đi trước nha
- uhm, Mai găp anh nói chuyện sau
- Ờ
Trên đường về nó có tìm cách để nói chuyện với Nga nhưng Nga chỉ trả lời qua loa. Nó nghĩ chắc vài ngày là hết thôi nên chẳng nói gi thêm.( con gái khi yêu mà giận lắm rồi cũng xong cả). Mấy ngày trôi qua trong sự bình yên, Nga cũng hết giận nó, Con Nhung thì thi thoảng vẫn qua nói chuyện tào lao. Nó cũng chẳng nghỉ rằng thằng Hà sẽ làm điều gì đó với nó. Vì dù sao ở cái trương huyện này nó cũng có chút tiếng để đàng em nể nó. Vậy mà... . Chủ nhật nó lại vào Huế, Vào để gặp nhỏ T và mấy đứa bạn. Chiều nó điện cho Nga với mấy thằng bạn xong thì nó bắt xe buýt vào Huế. Nó vào phòng nhỏ thấy nhỏ đang nấu ăn, nó đi vào thật nhẹ nhàng rồi hù nhỏ 1 cái làm nhỏ tái cả mặt .
- Ông vào khi nào thế, sao không điện cho tui trước. Tui gửi số đt o dảy trọ qua yahoo cho ông rồi mà.
- Không thích thì không điện, muốn vào bất thình lình xem có giấu Anh nào trong này không mà hjjj.
- Tui thì làm gì có anh nào ngoài anh này hjhj.
- Ai mà bít, Nấu cơm nhiều không cho tui ăn với đói bụng quá.
- Thức ăn thì nhiều mà com ít, để tui chạy ra quán mua thêm it cơm.
- Thôi không cần đâu, nấu thêm mi tôm ăn được. Món sở trường của tui mà.
- Uhm vậy được. Mà ông vào ở lại ak.
- Uhm mai cn mà, cuối tuần lên phố gặp người yêu cho nó máu hjhj
- Thôi đi ông, tui sợ lắm. Ở trường có 2 em rồi chưa đủ ak
- Ơ sao bà biết
- Tui gì chẳng biết. Con Nga đang là người iu ông nè, còn con bé gì đó đang thích ông ak, Mà tui nghe mấy đứa nói có thằng nào đó lớp con nhỏ đòi gây sự với ông ạk
- Sao gi bà cũng biết vậy, thằng đó có lằm lằm tui mà chắc là nó quên cái ý nghĩ gây sự với tui rồi.
- Không biêt được đâu, Tốt nhất tránh đi thì hay hơn. Năm cuối cấp rồi không nên dính vào mấy chuyện đó nữa. Không được thi tốt nghiệp cái thi mệt.
- Uhm, Thôi ăn cơm tui đói bụng quá. Ak tôi nay bà đi chơi với tui không
- Không, đi uông cf với ông tý rồi về học bài. Tý ông đi về muôn thì gọi cửa.
Nó và nhỏ ăn cơm, rồi chở nhỏ đi cf. Nhỏ và nó nói nhiều chuyện lắm. Nhỏ kể cho nó nghe nhiều chuyện ở trường mà ngay cả nó đang học ở trương cũng không biết. Nó thấy 1 điều gì đó ở nhỏ mà nó không biết là gì. Sao nhỏ ở Huế mà biết nhiều chuyện ở trường vậy nhỉ. Nó và nhỏ noi chuyện mãi đến 11h, mấy đứa bạn của nó đến. Chở nhỏ về nó ra hoà vào với mấy đứa bạn. Hôm nay có thêm mấy đứa nửa, Trai có gái có, tính ra cũng vừa đủ 12 người kể cả nó. Nó đinh leo lên xe thằng bờm thì nó không cho rồi chỉ chỉ vào con bạn gái nó.
- Ơ thế tau đi với ai mi
- Em đó đó, con nhỏ đi chiếc sir đó.
- Ơ sao tự nhiên đi với con đó, quen biết gì đâu.
- Ơ gì ơ lắm thế, chưa quen thi đi rồi sẽ quen, con nhỏ đó có đường lắm, mi để nó chở là biết liền ak
- Ai lại ngồi sau lưng con gái,
Thằng Bờm lại gần con nhỏ đó nói nói gì rồi con nhỏ trêu nó.
- Anh zai qua đây chở em, không thì để em chở anh zai nha
- Thôi để đo anh chở, ai lại ngồi sau lưng con gái.







Nó chở con nhỏ đi, trông con nhỏ này cũng dễ thương. Gọi là chuẩn mới đúng, sở hửu 3 vòng khá chuẩn. Với lại nó mặc đồ sexy nên vẽ đẹp càng lộ rỏ,nhất là vòng 1, nhìn mà nó có vẻ thèm thuồng . Cả nhóm hôm nay không đi bar chơi mà nghe thằng Bờm nói là có ông anh ở Đà Nẵng ra nên đi nhậu thôi. Mà ông anh nó mời nên không cần phải bận tâm nhiều về tiền bạc. Dừng lại ở 1 quán nhậu ở đường Lê Hồng Phong cả nhóm tấp vào. Ngồi bên cạnh nó con nhỏ nói đủ thứ chuyện, nó cũng chỉ trả lời qua loa. Nó chỉ ngồi uống rồi nhấm nháp mồi bằng đôi bồng đảo của con nhỏ . Mà nó cũng chẳng màng hỏi tên con nhỏ đó. Nhìn cách ăn mặc và tính cách của con nhỏ nó cũng thừa biết gia đình con nhỏ thuộc vào loại nào rồi. Thời đó ở Huế mà đi chiếc sir Thái là thuộc hạng có cở, nó biết vậy nên cũng không muốn làm thân cho lắm. Có thân lắm thì nó cũng không đủ sức để đu theo. Tốt nhất là ngang ngưỡng giao lưu là được rồi. Ngồi nhậu đến 1h kém thì nó xin phép về trước vì cảm thấy hơi lè nhè. Nó gọi thằng Bờm chở về thì con nhỏ đó cũng xin phép về. Vậy là cả hội mời ly cuối, nó uống hết ly đó và tự biết gì thì gì rồi đêm nay nó cũng sẽ gặp đội livepool . Con nhỏ đó nói gì vời thằng Bờm hình như là bảo để nó chở anh Khanh về được. Cuối cùng thì nó cũng phải ngồi sau lưng con gái vì đã quá lè nhè. Nó ngồi sau vì quá mệt nên tựa lên vai con nhỏ đó, nó khẽ xiết vong tay ôm eo con nhỏ( cái này là do triết lý có mùi men thèm mùi teng nè ). Con nhỏ chẳng nói gì, chỉ hỏi về đường nào rồi cứ thế chở nó đi. Về đến nơi con nhỏ dúi vào tay nó 1 mảnh giấy.







Nó chẳng nói gì, cầm mảnh giấy bỏ vào túi rồi đi vào dãy trọ. Nó gọi cửa nhỏ T dậy mở cửa nhìn nhỏ nó hoa cả mắt. Không phải vì say mà nó thấy nhỏ hôm nay đẹp lắm. Nhỏ mặc bộ đồ ngủ bữa trước, nó không biết mình có thể kìm chế được bản thân mình hay không. Đang suy nghĩ thì nhỏ cũng vừa trải chiếu xong. Nó chưa kịp nằm xuống thì nước tù trong miệng nó cứ thế trào ra. Nôn thốc nôn tháo 1 hồi nhớp hết cả chiếu và sàn nhà. Nhìn nó nhỏ biết rằng hôm nay nó uống khá nhiều, nhỏ đợi nó nôn xong lấy khăn va nước cho nó uống. Nó mệt quá lăn đùng lên giường ngủ, nhỏ lặng lẽ dọn dẹp, chùi phòng rồi leo lên giường nằm bên nó. Nó say và mệt nên nằm thở khò khò. Đến gần 4h sáng nó khát nước khô cả cổ, Tỉnh dậy nó thấy nhỏ bên cạnh tay nhỏ đang ôm nó ngủ say xưa. Nằm trong nó nhẹ nhàng bước ra không để nhỏ thức giấc. Uống nước xong nó đừng vậy nhìn nhỏ, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo nó thấy nhỏ đẹp biết bao. Bổng nhỏ cất tiếng.
- Định không đi ngủ lại ak
- Chắc là không, sợ ngủ cạnh bà bà ôm tui tui lại không kiềm chế được thì mệt
- Hôm bửa tui nói rồi mà, không kiềm chế được thì tui chiều mà hjhj
- Ak nhớ nha, đừng nghỉ tui say là muốn nói gì nói nha
- Ai nói ông say đâu, tui nói vậy đó ông không tin thì thôi.
Nó nhảy lên giường ôm chầm lấy nhỏ, nó nằm đè lên nhỏ.
- Giờ không kiềm chế được rồi, chiều tui nha hjhj
- Hihi có dám không đó, nhỏ nhéo 1 cái vào hồng nó
- Uiza, Vậy mà nói là chiều tui đo ak
- Chiều chứ, cho ông ôm ngủ là chiều rồi
- Trời vậy máu lên tới nảo càng khổ hơn hjhj
- Thế muốn chiều sao nửa
- Chiều như thế này nè
Nó khẻ đạt tay ngực nhỏ, nhỏ chẳng nói gì, nó kề môi lên hôn nhỏ, nhỏ cũng chẳng nói gì. Nó quyết định liều 1 phen, ngày mai ra sao thì ra. Nó nhẹ nhàng nhẹ nhàng cởi từng cúc áo trên người nhỏ ra. Nhỏ nhắm mắt lại để mặc nó muốn làm gì thì làm. Nó lại đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn, từ từ nó hôn xuống cổ dần xuống ngực nhỏ. Nhỏ thở có vẻ gấp gáp hơn, Nó nghiêng người nhỏ lại cởi cái khuy áo ngực ra. Nó gục mặt vào đôi nhủ hoa mà hôn, mà mút. Phía dưới thằng nhỏ của nó đã gồng mình lên. Qua lớp vải mỏng của chiếc quần thằng nhỏ của nó cứ cạ cạ vào chổ kín của nhỏ. Nó vội vàng trường người xuống cởi bỏ chiếc quần trên người nhỏ ra, giờ trên người nhỏ chẳng còn gì cả. Nhỏ khẻ khép đôi chân lại khi nó nhìn vào chổ kín của mình. Thấy vậy nó cười, nhỏ cũng cười với vẻ mặt ái ngại. Nó cởi hết đồ trên người ra, nằm xuống bên cạnh nhỏ. Nó đưa tay xoa xoa lên ngực nhỏ rồi tiếng dần về phía dưới. Bàn tay nó úp lên bướm của nhỏ, nó dùng tay khẽ day day cái hạt le, nhỏ nhẽ rùng mình. Được 1 lúc nó cầm tay nhỏ khẽ đạt vào thằng nhỏ của nó cho nhỏ cầm, nhỏ rụt tay lại làm nó phì cười. Nó cứ thế, cứ thế khám phá trên người nhỏ. Rồi cuối cùng nó quyết định lâm trận. Nằm đè lên người nhỏ nó cầm xxx rà lên rà xuống bướm nhỏ. Như biết được nó đang muốn tiến xa hơn nhỏ đẩy người nó ra, Nó ngớ người không hiểu chuyện gì thì nhỏ lên tiếng.
- Đêm nay T sẽ dành cho Khanh tất cả, nhưng trước khi điều đó xảy ra T muốn nói với Khanh vài chuyện.
- Chuyện gì T cứ nói đi, nếu T không đồng ý Khanh cũng sẽ tự biết điểm dừng của mình mà.










- T sẽ dành cái quý giá nhất của người con gái cho Khanh, Sau đêm nay T và Khanh sẽ vẫn là bạn. T không muốn vì chuyện hôm nay mà ép buộc Khanh 1 điều gì cả. Có lẽ Nga yêu Khanh thì cần có Khanh bên cạnh hay nhỏ Nhung cũng vậy. T luôn dõi bước theo Khanh dù không ở cạnh Khanh. Tất cả mọi người ai cũng muốn người mình yêu bên cạnh mình, còn với T T cũng muốn điều đó nhưng T hiểu tính Khanh. T không muốn Khanh sẽ mất đi sự tự do trong khi Khanh không muốn như vậy.
Nghe nhỏ nói xong nó nhìn nhỏ với ánh mắt đầy yêu thương. Nằm xuống bên cạnh nhỏ nó ôm nhỏ chặt vào vòng và tự nhủ sẽ yêu thương nhỏ bằng cả trái tim. Dù sau này có chuyện gì đi nửa nó cũng sẽ dành 1 phần trong trái tim mình cho nhỏ. Nó hôn lên trán nhỏ rồi thì thầm điều gì đó. Nó ôm nhỏ ngủ đến sáng, tỉnh dậy chẳng thấy nhỏ đâu. Chắc lại đi chợ hay gì đó, nhìn đồng hồ mới 6h25 chẳng lẽ đi chợ sớm vậy. Nó nghe bên trong phòng tắm có tiếng nước, rón rén tiếng đến, khẽ kéo tấm màng ở cửa. Nó nhìn nhỏ cười khì khì khi trên người nhỏ không 1 mảnh vải. Nhỏ quay lưng lại.
- Trời tự nhiên nhìn người ta tắm, vô duyên
- Hihi thích thì nhìn, ai biểu phòng tắm không có cửa chi
- Thế cứ thấy ai cái thích là nhìn thôi ak
- Đâu có tuỳ chứ, thích nhìn tầm bậy mà ăn tát ak
- Thế không sợ tui cho ăn tát ak
- Có gì đâu sợ, Lúc tối thấy hết rồi giờ thấy lại cũng vậy thôi mà
Nghe nó trêu mặt nhỏ đỏ ửng lên, chẳng còn để ý đến chuyện trên người không 1 mảnh vải. Nhỏ chạy lại đấm thình thịch vào ngực nó, nó nhìn nhỏ rồi ôm chặt lấy nhỏ. Ghé vào tai nhỏ nó thì thầm: “ Khanh yêu T “ nhỏ ngước mắt lên nhìn nó. Nhỏ biết rằng từ nay nhỏ sẽ có nó mãi mãi, từ trước đến giờ nó chưa bao giờ câu anh yêu em, hay đại loại như vậy với ai cả. Nhỏ biết mình là người đâu tiên nó nói câu đó. Nhìn ánh mắt nhỏ tràn đầy hạnh phúc, nó đặt lên môi nhỏ 1 nụ hôn, môi kề môi nó và nhỏ quấn lấy nhau. Nó nhẹ nhàng dìu nhỏ xuống giường. Hôm đó nó và nhỏ thuộc về nhau, mãi mãi là của nhau. Trưa nó và nhỏ đi chợ, nhỏ vui vẻ dẫn nó đi khắp chợ mua đủ thứ đồ ăn làm nó xách về mỏi cả tay. Nó trêu nhỏ
- Ham cho lắm giờ mua về bồi bổ lấy sức ak
- Híc, ai ham tự biết. Trưa nay cho ăn cơm trắng nha
- Cho ăn cơm trắng cũng được, sau này mà sợ không vào thăm T nữa thì đừng nói ak nha.
- Không vào thì T ra sợ gì, tại lúc sáng thấy có người ham dữ quá sợ người ta không có sức để ra nhà nên mua nhiều nhiều thức ăn tý hj
- Thôi nấu cơm đi, Sáng giờ chưa ăn gì lại bị người ta vắt sức lao động . Đói quá trời ak.
- Uhm, Khanh phụ T nấu đi cho nhanh. Ăn song tranh thủ nghĩ tý mà ra cả chiều nay trời dễ mưa lắm. Để con Nga đợi Khanh giữa trời mưa thì tội
- Ủa sao mổi lần Khanh ra, đến nơi cái là thấy con Nga đứng ở đó rồi. làm sao Nga biết giờ mà đợi hay vậy không biết.
- Khanh ngốc lắm. T không điện ra cho Nga thì làm sao nó biết giờ Khanh ra mà về đón.
- Vậy hôm bữa Khanh ra là T điện cho Nga về đón ak
- Uhm. Sợ khanh đi bộ lên nắng nên điện con Nga về đón.
- Thế T không ghen ak.
- Không biết, Hỏi làm chi đó là bí mật.
- Không thích nói thì thôi. Sau này mà thấy Khanh đi với Nga thì đừng có trách ak nha
- T Không nói gì đâu, T muốn khanh được tự do. Khi nào chùn chân mỏi gối Khanh cứ nhớ là vẫn có 1 người, 1 người vẫn đợi Khanh là được rồi.
Nó chẳng nói gì nửa, Nó biết nhỏ yêu nó nhiều lắm. Nó sợ sẽ làm cho nhỏ khổ và buồn. Tính nó là vậy dù có yêu ai hay đang có bạn gái nó vẫn thích cái cảm giác lăng nhăng. Yêu trong lo sợ có 1 cái gì đó lằm nó thích. Ăn trưa xong nó và nhỏ lại quấn lấy nhau. Mãi đến 3h chiều nhỏ mới gọi nó dậy để ra. Chở nó ra bến xe nhỏ đưa cho nó 1 gói quà, bảo ra nhà mới mở ra. Leo lên xe cái nó không kìm được sự tò mò mở gói quà ra nó thấy 1 cái áo. Nó thích lắm vì nhỏ chọn cái áo với màu nó thích. Ra đến bến thì nhỏ Nga đã đợi nó ở đó. Chở Nga lên nó tý ta tý tửng, đưa cho Nga xem cái ao rồi còn bảo là T mua. Thấy mặt Nga bị xị nó củng chẳng quan tâm, nó chỉ hí hửng với cái áo. Về đến nhà nó lăn đùng ra ngủ sau 1 ngày vắt kiệt sức lao động . Nó tỉnh dậy với tiếng gọi của ông già nó. Rửa mặt cho tỉnh táo, nó đi ra đường hút điếu thuốc rồi ngồi vào bàn học. Vừa ngồi vào bàn nó sực nhớ tờ giấy con nhỏ tối qua đưa cho nó. Lấy tờ giấy ra chỉ thấy ghi số điện thoại: 0977028xxx. Với lời nhắn đọc xong thì alô, Chẳng ghi tên tuổi gì cả. Nó về cầm máy lên bấm sô.
- Alô, Khanh ak
- ửa, sao biết số nhà tui với tên tui vậy.
- Hỏi thằng Bờm thì biết.
- Ở gần nhà thằng Bờm ak.
- Không, điện hỏi nó. Mà điện chỉ để hỏi vậy thôi ak
- Ak ừ thì thấy đưa cái tờ giấy có sđt nói có đọc xong thì alo nên điện lại nè. Mà ghi tờ giấy đó khi nào mà tui không thấy vậy.
- Tại Khanh say nên không thấy đó thôi, Mà làm gì hỏi dữ vậy.
- Thấy thắc mắc thì hỏi thôi. Mà tên gì vậy, đây chưa biết tên gì hết.
- Không biết thì thôi, cả buổi tối ngồi bên cạnh mà chảnh có thèm hỏi tên gì đâu, giờ hỏi làm chi.
- Không phải là chảnh mà tại thấy ngại ngại nên không hỏi.
- Có gì đâu ngại, Tên An
- Ờ biết tên rồi, giờ đi học bài đây.
- Con trai gì kỳ cục vậy, đang nói chuyện lại đi học bài.
- Thì điện để hỏi cho biết tên, giờ biết rồi thì đi học bài cái đã, không ông già ràm ràm mệt lắm. Có gì ít bữa con gặp lại mà.
- Ờ thế được. Mà Khanh học trường nào ngoài đó vậy.
- Trường ....., Mà hỏi làm chi rứa.
- Hỏi cho biết vậy đó, thôi Khanh đi học bài đi.










Sáng tỉnh dậy không phải bởi tiếng gọi của Nga mà là của mẹ nó. Nó ra đường đứng đợi khoảng 15p thì Nga tới. Ngồi sau Nga chẳng nói tiếng nào, nó hỏi gì Nga cũng chẳng thèm trả lời. Đến gần tới trường nó vào quán cf Nga cũng không nói gì. Nó thấy cái gì khang khác, chẳng lẻ Nga biết chuyện nó và nhỏ T. Không thể có chuyện đó, nhỏ T sẽ chẳng bao giờ đem chuyện đó ra để kể với Nga cả. Nó đi vào quay lưng ra nhìn Nga, đôi mắt Nga đỏ cả lên. Chắc có chuyện gì rồi nên lại khóc cả buổi tối đây mà, tý vào học nó sẻ giỗ dành cái là hết thôi mà . Nó vào quán uống cf rồi tám với mấy thằng bạn. Mấy thằng lại nhắc nhở nó chuyện về thằng Hà, nó nghĩ cũng lâu rồi mà không thấy thằng đó có hành động gì chắc là yên chuyện rồi. Đang nói chuyện thì thằng Khôi lại chỉ chỉ ra phía trước quán, Thằng khôi cứ há hốc cả mồm.
- Con nào mà xinh thế bạn mi hả, nó nhìn mi kìa.
- Ai, con nào.
- Nó đứng đó kìa, nhìn mi nảy giờ.
Nó nhìn ra thì thấy con An, nó cũng hơi ngạc nhiên. An tiến tới nhìn nó cười lằm cả đám con trai trong quán cứ là ak ừ miết.
- Ra đây làm chi rứa.
- Ra chơi
- Chơi với ai, tui con đi học nửa.
- Thiếu gì người để chơi, đi học mà giờ này con ngồi đây ak.
- Thì hôm ni thứ 2 nên nghĩ tiết chào cờ, tý xong vào học.
- Cũng còn gần 30p nửa mà. Thế không nghĩ 1 bữa được ak
- Nghĩ làm chi, hôm ni chào cờ xong còn tiết cô chủ nhiệm nữa không nghĩ được.
- Vậy thì xong tiết đó chuồn ra đi chơi không được ak
- Thôi, có nghỉ thì nghỉ từ đầu luôn, nghỉ giữa chừng vậy dễ uống nước trà lắm.
- Ông sợ ak
- Không sợ, mà mệt với lại chuồn ra đi ngã sau phải đi bộ 1 đoạn mệt lắm.( nó hơi tự ái, Ăn chơi mà sợ mưa rơi ak )
- Tý hết tiếc 2 ông ra tui đợi ông ở đó. Khỏi phải đi bộ, cần khẩu trang tui cho 1 cái luôn. Hjhj
- Tý bà đợi ở quán nước gần trường, tui đi ra đó tý là tới. Mà ở đây không có chổ nào đi chơi đâu. Ngoài đi hát với nhậu ra chẳng biết đi đâu cả.
- Thì đi hát với nhậu 1 lần luôn hjhj.
- Uhm vậy tý bà cứ đợi ở đó, giờ tui vào học đây. Tụi mày có vào học không.
Mấy cái thằng đó thấy gái cái là éo chịu vào (định đi theo bu xe lam đây mà ). Nó lủi thủi đi vào 1 mình, hôm nay nó không thể nghỉ luôn được. Nó phải vào để gặp Nga hỏi xem có chuyện gì đã, không con Nga không thấy nó vào học cái giận rồi về còn mách bà già nó thì mệt. Vào lớp thấy mặt Nga vẫn bị xị, nó chọc 1 cái vào hông Nga rồi trêu.
- Uống nhầm thuốc ak
- Ông im đi.
- Trời hum ni có chuyện gì mà giận dữ vậy.
- Ông vừa ngồi ngoài quán cf với con nào.
- Ơ con nào đâu, Ngồi với mấy thằng trong trường mình chứ có ai đâu.
- Tui ghét nhất là thấy người ta biết rồi mà vẫn cứ nói dối.
- Biết gì, nó cũng đã lờ mờ hiểu chuyện.
- Ông ngồi cf có con nào vào tìm ông, ông học xong tiết này mà bỏ về thì biết tay tui.
- Ak ak, Con An, người iu thằng Bờm. Nó cố tìm cách để thoát tội
- Thế sao lúc nảy nói không có con nào.
- Bà biết tính tui mà, có bao giờ tui hớt tay trên thằng bạn thân mình đâu. An là người iu thằng Bờm, Hôm ni nhà thằng Bờm có đám giổ, nó bận việc không ra chở đựơc nên bảo con An ra chở.
- Thiệt không, ông mà xạo tui điện nhỏ T nói nó hỏi thằng Bờm mà không phải thì ông biết tay.
- Nó ậm ự 1 lúc, Thôi lỡ đâm lao rồi thì theo lao luôn. Nó mạnh miệng. Uhm, bà không tin tui đưa số thằng Bờm tý về nhà bà gọi thử xem. Nếu phải thì bỏ cái thói ghen vớ ghen vẫn đó đi nha.
- Thấy nó mạnh miệng thế Nga cũng không nói gì nửa.
Nó cũng quên mất cái chuyện vì sao sáng nay mắt Nga đỏ vì khóc. Cả tiết học nó chẳng thèm nhìn lên bảng, nó chỉ ham suy nghĩ ra cách để có thể láo lường được con Nga. Cuối cùng nó cũng tìm ra cách, dễ vậy mà cứ làm nó suy nghĩ mãi. Nó ngồi cười 1 mình vì đã im ra cách để giải thoát cho mình. Hết tiết học nó đưa sách vở cho Nga rồi bảo vào nhà thằng Bơm, chắc ở lại nhà nó rồi mai sáng ra đi học sớm. Trong vở có số điện thoại của thằng Bờm không tin thì cứ điện vào đó mà hỏi. Rồi dặn Nga sáng mai đón nó ở trạm xe buýt. Con Nga thấy vậy cũng chẳng nói gì nửa, đưa cho nó cái mủ với áo mưa rồi dặn nó mấy điều( cứ như là vợ dặn chồng vây VL thật ). Nó đi ra cổng sau rồi nhảy qua bức tường lửa, đi theo hướng bờ ruộng. Ra đến nơi thì thấy con An đã đợi nó, chở con An đi qua quán cf rồi chửi đổng vào mấy thằng bạn chơi nó làm con An cười ngất ngưỡng. Nó chở An vào Huế luôn, ghé vào bưu điện định điện cho thằng Bờm thì con An cười nó.
- Vào bưu điện làm chi vậy cha.
- Điện thằng Bờm chứ làm gì.
- Ơ có di động không điện vào đó làm chi.
Con An nhìn nó cười rồi đưa cái đt cho nó. Cầm chiếc lá lớn nó ước ao mình cũng có 1 cái như vậy. ( Thời đó mới ra cái Nokia 76 vip lắm). Cầm cái đt nó chẳng biết sử dụng cứ trú trớ làm nó quê bỏ mẹ. Cuối cùng thì nó cũng nhớ số dt thằng Bờm để điện.
- Alo, mi đang ở mô rứa.
- Đang ở nhà, có chuyện gi không.
- Tau đang ngồi uồng cf nơi sông xanh ak, mà hết tiền mi qua gửi tau cái.
- Ơ vãi chè thế. Mà mi đi với con An ak
- Ờ Đi với con An, mi qua không nè.
- Nói con An nó gửi cho, nó thiếu mẹ gì tiền.
- Mi nghĩ răng, có qua gửi không thì bảo, không thì bữa ni đừng điện tau nửa nha. AE nhờ có ty việc mà.
- Thôi thôi, đợi tý tau qua, 10p
- Ok, qua nhanh ak
Nó cúp máy rồi cười hí hửng. Nó chở con An qua quán cf, ngồi 1 lát thì thằng Bờm qua. Nó cười nứt nẻ. Nhờ vả thằng Bờm tý việc, uống cf xong thì về. Đi long dong thì con An chỉ đường cho nó đi. Nó cũng không biết con An dẫn nó đi đâu, Con An chỉ bảo cứ đi đi mà chẳng nói địa điểm đến.










Đi lòng vòng mãi rồi cũng đến nơi. Nó cứ tưởng con An dẫn nó đi đâu hoá ra đi câu cá thư giãn. Nó không thích mấy cái vụ này. Ngồi mãi đợi cá nó ăn nản vãi cức. Xuống dưới dùng lưới mà bắt cho nhanh khỏi mất công. Ai có cái thú vui tao nhã đó chứ nó thì không. Mới vào đến nơi nó đã ư hừ ư hà rồi. Con An nhìn nó cười miết ( không biết con này bị bệnh gì, mổi lần nhìn thấy nó cái là cười miết). Đi vào trong được 1 cái nó thích là nơi này khá kín đáo . Nó để ý thấy có mấy cặp tình nhân đang hung nhau làm nó thèm . Hèn gì con An cứ cười mãi. Nó và con An cũng chọn 1 cái chòi rồi lấy cần đi câu ( mẹ nó có cái cần câu rồi mà con An éo chịu. Cứ bắt nó đi lấy cần cho được. Bố mà lôi cần ra câu 1 phát là chết nha con ). Nó chẳng mãi mê gì câu cá, cứ nhìn quanh cho đã con mắt mặt cho con An thích làm gì thi làm. Ở đó có mấy đôi nam nữ bạo thật cởi cả áo ra làm nó phê lịm người . Đang chăm chú thì con An lại nhéo nó. ( Không biết sao mà nó quen con nào cũng thích nhéo nó, làm người thâm tím cả ).
- Nhìn gì nhìn dữ vậy.
- Thích thì nhìn, Thấy cảnh đẹp không nhìn thì phí hjhj
- Đi câu cá không câu, nhìn người khác làm gì, việc họ họ làm việc mình mình làm. Coi chừng người ta múc mắt ak
- Ak bà vô duyên nhỉ. Việc tui tui nhìn, bà câu cứ câu hehe
- Đi câu cá mà chẳng thèm móc mồi, nhìn người ta hung nhau thì ra bến me ( ai ở Huế thì biết chổ này nè ) mà nhìn. Nhìn thèm rồi đi tù ak nha, không có người nào thăm nuôi mấy cái vụ đó đâu .
- Sao bà biết tui không câu, cần của tui không cần móc mồi cá vẫn ăn . Mà chơi không trù ẻo nha.
- Híc ông làm như ông là thiên tài câu cá ak. Không có mồi mà cá vẫn ăn.
- Tui không câu mà vẫn có 1 con cá cứ theo tui nè hehe.
- Thích đi bộ về ak
- Sao lúc nào ai cũng muốn bắt nạt tui vậy nhỉ. Vậy thôi bà ngôi câu 1 mình đi, tui đi về trước. Nó nói rồi tỏ ra vẽ mặt thật tội nghiệp nhưng trong lòng lại cười thầm.
- Thôi tui trêu ông đó, con trai gì mà nói cái là tự ái liền.
- Thì con trai mà động vào lòng tự ái chi.
- Thôi câu cá đi, lần sau rút kinh nghiệm.
Nó ngồi cười con nhỏ này tuy bề ngoài vậy mà khờ tội. Nó ngồi câu đến 2h chiều chẳng màng cơm nước. Có ăn mấy cái bánh ngọt của nhỏ An mua. Nó đói bụng thấy mẹ mà con An chẳng chị về, năn nỉ mãi mới chịu cất bước. Mà đi câu cá tưởng mua vé rồi là thôi, câu được con nào ra bỏ lên cân tính tiền con đó. Đi câu như vậy ra chợ mà câu mẹ cho nhanh . Nó chạy lòng vong rồi ghé vào quán cháo vịt nó ăn như chưa bao giơ được ăn. Chẳng cần để ý bên cạnh mình là ai. Con An nhìn nó chẳng nói gì chỉ cười. Làm 1 phát 3 tô con An và bà chủ quán trố mắt nhìn nó, nó cũng chẳng cần quan tâm. Có thực mới vực được đạo . Ăn no nê nó chạy về phong trọ của nhỏ T, chào con An xong nó đi thẳng 1 mạch vào phòng. Thấy nó nhỏ ngạc nhiên
- Ơ Khanh vào khi nào thế.
- Vào lúc sáng
- Không đi học hay sao mà vào buổi sáng, thế sáng giờ đi đâu.
- Ak nhà thằng Bờm có việc nên vào, định ra mà nhớ T nên nói nó chở lên phong T nè.
- Khanh xạo dễ sợ, mới gặp hôm qua đó mà giờ nói thấy nhớ, thế Khanh ra hay ở lại
- Chắc ở lại sáng mai ra sớm. Nhớ thiệt mà, nhớ T và nhớ ... của T nữa hjhj
- Chỉ được cái đó là tài.
Nhỏ chưa nói dứt lời nó đã chốt cửa phòng lại, nó ôm lấy nhỏ rồi kề sát vào tai nhỏ thì thầm. Anh nhớ em, nó biết nhỏ vui lắm. Nó và nhỏ lại quyện vào nhau, bên nhỏ nó thấy cuộc sống này bình yên lắm. Nằm bên cạnh nó nhỏ thì thầm đủ thứ chuyện, nhỏ sẽ chẳng bao giờ trách móc nó 1 điều gì. Nhỏ yêu nó và chấp nhận nó dù nó có làm điều gì có lỗi với nhỏ. Như nhỏ nói nhỏ không muốn nó mất tự do, đó là 1 điều mà làm nó sau này ray rức mãi. Sẽ chẳng bao giờ nó tha thứ cho mình và chẳng bao giờ có thể quên được nhỏ. Nó lại thì thâm vào tai nhỏ : “ Anh Yêu Em “, Nhỏ lặng lẽ kê lên ngực nó và ôm nó thật chặt. Đêm hôm đó là 1 đêm nó dành trọn cho nhỏ, nó chở nhỏ đi uống cf rồi 2 đứa chở nhau đi quanh phố. Ngồi sau nhỏ ôm nó và tựa vào lưng , cảm giác như cả thế giới này chỉ có nó và nhỏ. Cả đêm hôm đó nó và nhỏ chẳng ai ngũ được, cứ quyện vào nhau rồi lại thì thầm trò chuyện đến gần sáng. Nhỏ chở nó ra bến xe để đón xe ra cho kịp. Đến nơi nó chẳng thấy Nga đâu, đợi mãi chẳng thấy nó đi bộ ra quán cf. Đến lúc gần vào học nó mới thấy Nga đạp xe qua. Nó cũng chẳng gọi lại, hơi bực 1 tý vì Nga không đến đón nó. Vào lớp nó chẳng nói năng 1 điều gì, ngồi im lặng rồi cuối cùng người lên tiếng vẫn là Nga.
- Ông ở lại phòng nhỏ T ak
- Uhm, hôm qua vào nhà thằng Bờm, tối lại đi nhậu về muộn nên vào phòng T ở lại. ( nó nói dối mà chẳng nhấp nháy mắt ).
- Giờ tui cho ông 1 cơ hội, Tui hỏi ông tự biết đường mà nói sự thật. Còn nếu ông vẫn cứ nói dối thì tuỳ ông. Ông biết tình tui rồi nếu tui mà đã biết sự thật mà ông vẫn cứ nói dối thì sau này ông đừng nhìn mặt tui.
- Nó nghe con Nga nói mà có cảm giác bất an, không biết có chuyện gì. Nhưng nó thừa biết tính con Nga, chắc chắn Nga đã biết chuyện gì. Nó chỉ ừ 1 tiếng.
- Hôm thứ 7 ông vào Huế rồi về phòng nhỏ T ở lại đúng không.
- Uhm, thì bữa giờ vẫn vậy mà. Mà sao, Có chuyện gì ak.
- Giữa ông và T đã có chuyện gì, tui cho ông tự nói ra.
Nó như chết đứng người, làm sao con Nga biết chuyện đó nhỉ. Nó lặng im chẳng nói gì cũng không trả lời Nga. Nga lại lên tiếng
- Tui biết giữa ông và nhỏ T đã có chuyện gi. Tui sẽ không trách ông, cũng sẽ không cản ông hay bắt ông phải lựa chon. Ngoại trừ tui và T ra ông còn ai nữa không.
- Giờ Ngoài bà và nhỏ T ra chẳng có ai cả, Con Nhung thì bà thừa biết là không có chuyện gi rồi. Nó lặng người, không biết vì sao con Nga lại biết chuyện giữa nó và nhỏ. Và cũng không hiểu vì sao chuyện giữa nó và Nga nhỏ T cũng biết. Điều càng lạ hơn là 2 người con gái này chẳng có 1 cái gi đó là ganh ghét nhau. Chẳng cấm đoán nó hay bắt nó lựa chon 1 trong 2. Nó miên mang suy nghĩ rồi gục đầu lên bàn ngủ. Thấy nó ngủ như vậy không biết Nga thương tình hay sao gọi nó dậy rồi đưa chân ra cho nó . Nó hiểu rồi kê lên đùi Nga để ngủ. Vèo 1 cái đã hết 4 tiết, vậy là Nga ngồi như vậy không đi đâu chỉ để cho nó ngủ. Dù chân tê nhưng Nga vẫn không gọi nó dậy. Nó thấy thương Nga quá. Không biết rồi sau này ra sao nhưng giờ nó chẳng biết nên làm gì, cũng chẳng biết nên lựa chon ai. Nó ngồi dậy học hết tiết 5 rồi ra về. Lân đầu tiên khi tan trường nó cầm tay 1 người con gái nó yêu bước đi. Nó không muốn Nga buồn và muốn Nga biết rằng nó cũng yêu Nga nhiều lắm. Có lẽ nó hơi tham lam nhưng giờ chẳng biết làm sao.
















Nó và Nga cứ đi qua dãy hành lang trong lúc các ánh mắt đang nhìn. Nó cũng chẳng cần quan tâm làm gì, ai nói gì thì nói nó chẳng bao giơ để ý. Bất ngờ nó gặp con Nhung, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp nó.
- Anh chị đi học về tình cảm nhỉ
- Ờ cũng bình thường thôi mà . Nga lên tiếng.
- Thì em thấy 2 anh chị tay trong tay đi trong trường mà như chẳng cần để ý đến cả trường này đang nhìn về 2 người thôi.
- Để ý làm gì cho mệt, ai nói gì kệ họ, việc mình mình cứ làm, thích sao là làm vậy ak. Nó lên tiếng làm con Nhung chẳng nói gì thêm.
Nga nghe nó nói vậy lấy làm vui lắm, vui vì Nga biết giữa nó và Nhung chẳng có gì cả. Con Nhung quay đi với vẽ mặt giận lắm, nó cũng chẳng quan tâm nhiều. Nhiều khi nó xem Nhung như em gái nó, nhưng hôm nay Nhung lại nói xoi mói làm nó mất đi cái tình cảm đó. Tính nó là vậy đó, nếu đã xem là anh em bạn bè thì đừng bao giơ xoi mói hay cạnh khoé nhau điều gì. Còn nếu đã như vậy thì chắc chắn không phải là bạn. Cũng hơn 1 tuần từ ngày đó mổi lần gặp ở căntin con Nhung chẳng nói hay hỏi điều gì, nó cũng chẳng quan tâm. ( tiếc cái là về căn tin không có người trả tiền giúp ). 1 tuần trôi qua có mấy lần con An ra tìm nó, cũng chỉ là đi cf hay đi ăn uống gì đó. Mổi lần như vậy nó lại phải nói dối Nga, tuy cũng sợ Nga biết chuyện rồi giận nhưng nó không giám nói thật. Con Nga mà biết chắc day cổ nó . Đôi lúc nó lại thích cái cảm giác sợ sợ đó. Có lần con An ra sớm lắm ngồi ở cf đợi nó, mới đừng xe lại quán cf thấy An nó chẳng giám chào vi đằng sau có bà la sát . May sao con An không cất tiếng chứ nó mà gọi 1 cái thì thôi rồi lượm ơi . Lại 1 sáng thứ 2 binh thường như mọi ngày đầu tuần khác có điều sáng nay trời mưa. Trường nó được nghỉ tiết chào cờ, thay vào đó là tiết chủ nhiệm, nó không có mặt thế là bị 1 sẹo. Đời đen vãi chè ~x( . Đúng là 1 tuần toàn chuyện không đâu vào đâu. Tuần đó nó còn bị bắt hút thuốc trong trường vậy là nguyên tháng hạnh kiểm yếu. Nó thầm chửi ông trời, nhưng đo là chỉ là 1 sự khởi đầu của sự tăm tối.
Ngày thứ 6 đầy tăm tối. Nó lưỡng thửng ra nhà xe, đang đi thì thằng khôi kêu nó có vẻ gấp gáp lắm.
- Chi rứa, có chuyện gì mà kêu như kêu đò vậy
- Hôm ni có chuyện rồi, thằng Hà lớp 10a4 đang ở cổng trường với 12 13 thằng nửa đang chờ mi ra đó.
- Chờ tau ra làm gì, lâu rồi tau có chơi giỡi gì với con Nhung đâu, chắc thằng này đầu óc có vần đề rồi.
- Tau cũng không rỏ nhưng chắc chắn là tụi nó vây mi đó. Nghe thằng em tau ơ lớp bên cạnh nói hôm ni nó quyết cho mi 1 bài học.
- Tau làm gì có nộp học phí trường đời đâu mà nó dạy tau hjhj. Mà tụi nó chặn tau lai đông vậy chắc tau xin lổi và nhận làm em nó cái là nó cho đi ak .
- Thôi đừng giỡn nữa, xui cho mi hôm ni hội tui mình nó chuồn về đi chơi hết rồi. Giờ chỉ còn tau với mi, không biết có chọi lại nổi tụi nó không.
- Mi sợ ak
- Tau không sợ chỉ lo cho mi thôi, nếu tụi nó chặn mi lại tau cũng không thể đứng nhìn. Nhưng tụi nó cũng đông thôi thì nhịn 1 tý không phải là nhục. Đợi mai hội mình đông đủ, tụi nó muốn chơi sao thì mình chiều.
- Mi không cần phải lo nhiều, giờ mi ra chở con Nga về giúp tau, nói với nó là tau bị giám thị mời lại tau lấy xe về sau.
- Mi nghĩ sao, chẳng lẻ tau lại bỏ mi lại 1 mình, mặt mũi đâu bước vào trường này nửa.
- Mi khỏi lo tau có cách giải quyết êm xuôi mà. Chỉ cần mi chở con Nga về cái là ok.
- Mi định giải quyết sao, chẳng lẻ đứng chịu trận hay là xin lổi tụi nó.
- Chắc tau xin lổi tụi nó rồi xin tui nó cho tau về cả ba mẹ tau trông
Nó nói rồi cười khà khà. Nhất quyết bắt thằng Khôi chở Nga về. Thằng khôi cũng chẳng an tâm nhưng sợ nó giận vì không nghe lời nên nó đưa xe cho Nga về rồi đứng ở đằng xa 1 tý để tiếp viện nếu cần. Nó lầm lì ngồi trong nhà xe chẳng chịu ra. Nó cũng chẳng muốn chuyện này xảy ra, năm cuối cấp nó muốn được bình yên để ra trường vậy mà. Gần 15p trôi qua, nó chẳng nôn nóng, nhìn ra xa nó thấy thằng Khôi đang lấp ló ở quán nước. Nó cũng chưa tim ra cách giải quyết, giờ mà ra thì cũng nhừ đòn. Mà nếu nó tìm cách đi ngã sau thì chẳng còn mặt mủi nào làm đàn anh trong hội. Thôi thì kệ mẹ nó. Nó nhắc xe ra đến công trường thì thấy tụi thằng Hà đã lăm le nó. Nó đứng lại ngay ở cổng trường, nhìn quanh cũng chẳng thấy thầy cô nào còn ở trường. Nó thấy an tâm hơn 1 chút. Thằng Hà tiến đến gần nó trên tay cầm 1 cây đùi bằng gỗ cở bằng cầm tay.
- Mày là cái thằng đã làm Nhung của tau buồn phải không.
- Ơ em có làm gì đâu, em cũng chẳng trêu ghẹo gì để làm nhung buồn cả.
- Mày đừng có chối, nghe ở trường này mày cũng có tiếng là dân anh chị lắm. Hoá ra chỉ là lời đồn thổi.
- Dạ em đâu có gi đâu, Có gi nếu hiểu lầm thì anh bỏ qua cho em. Còn nếu anh cần thì sáng mai em qua lớp để xin lỗi Nhung.
- Mày biết thân phận thế thì tốt, tau tha cho mày khỏi phải chịu đòn. Nhưng sáng mai nếu mày không qua xin lỗi Nhung thì mày biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ.
- Dạ em biết mà. Anh mới vào trường nhưng ở trường này cũng thuộc hạng có tiếng. Em chẳng giám sai lời, Nếu được em xin đựơc làm bạn với anh. Có gì sau này nhờ anh cả. Anh cho em được bắt tay anh cái xem như lời cám ơn của em .
Nó thừa biết nó yếu thế nếu không đánh thằng dẫn đầu làm tụi kia thấy vậy mà rút lui thì e nó cũng chẳng lành. Thằng Hà nghe nó nói vây cười đắc chí. Đưa tay ra bắt tay với nó, nó chỉ chờ có vậy nắm được tay thằng Hà nó giật manh về phía sau quá bất ngờ thằng Ha bổ dúi tới no dùng gối kê lên 1 phát trúng ngay bụng. Thằng Hà ôm bụng quỳ xuống, nó kê cùi chỏ 1 phát nửa ngay mặt, máu môn máu miệng thằng Hà chảy tứ tung. Thấy thằng Hà như vậy mấy thằng khác bắt đầu xông vào. Nó bắt đầu chạy vào sân sau của trường, Thằng Hà đứng dậy bảo tui kia vây nó lại, quyết hôm nay cho nó nhừ đòn. Nó chẳng suy nghĩ gì nhiều nửa, chạy 1 mạch ra tolet của trường, ở đó nó đã giấu sẵng 1 cây mã tấu. Cũng không phải để làm gì nhưng tính nó cẫn thận phòng trường hợp cần thiết lôi ra để tụ vệ thôi. Cầm cây mã tấu trên tay nó có vẽ tự tin hơn nhiều. Mặt nó bắt đầu nóng lên. Nó bước ra sân sau trường, ở đó mấy thằng kia cũng vừa chạy vào tới. Thấy nó cầm trên tay cây mã tấu mấy thằng kia cũng chùn bước. Nó nghĩ chắc chẳng cần lớn chuyện chỉ cần chém hụt vài nhát là tụi này chạy cả thôi. Thằng Hà lúc đó cũng đã tiến đến, trên miệng vẫn còn dính máu nhưng vẫn lớn tiếng.
- Mày được lắm, hôm nay mày không nhừ đòn thì tau không học ở cái trường này nửa. Đừng nghĩ cầm cây mã tấu trên tay là có thể doạ được tụi này.
- Haha, mày vào trường này cũng biết tiếng của tao mà mày không biết tao được gọi là gì và cái tiếng đó là nhờ điều gì ak
- Khanh mã tấu ak. Haha, đem đi mà doạ mấy thằng khác nha. Chỉ là hư danh, đã vậy hôm nay tao cho mày vào lầu 6 bệnh viện huế mà nằm nha.
Nó chẳng nói gì thêm, nắm chặt cây mã tấu người nó nóng ran lên. Nó tự nhủ hôm nay không còn đường cho nó lùi nửa, thôi thì ngày mai ngày mai tính. Mấy thằng đó cư thế mà cầm đùi tiến đến gần nó. Dơ cây mã tấu lến nó chém 1 nhát vào thằng đang tiến đến gần nó, nhát chém không trúng mục tiêu. Nó cũng chỉ muốn biết tụi này ra sao không ngờ tụi này cũng lì đòn vậy. Biết không còn đường để lùi nó quyết định mạnh tay hơn. 1 thằng đang cầm cây đùi gổ xông tới đánh nó, vung cây mã tấu nó chém 1 nhát, nhát chém ngang bụng làm toạt áo và mũi cây mã tấu cứa 1 đường ngang bụng, máu bắt đầu tuông ra. Vài thằng thấy vậy có vẽ e dè hơn, không giám tiến sát lại nó. 2 thằng trong nhóm đó tìm cách băng vết thương lại. Thằng Hà thấy vậy vẫn không chùn bước. Thằng Hà và 4 thằng nữa 1 lượt xông vào nó khó lòng mà tránh hêt được, nó nhằm thằng Hà mà chém, quyết để mấy thằng khác biết mà rút lui. Nó bị trúng mấy đòn vào người, xông thẳg tới nó chém thằng Hà 1 nhát Hà dung đùi gỗ đễ đỡ nhát chém nhưng với lực chém quá mạnh và độ bén của cây mã tấu cái đùi gỗ đứt làm đôi và cây mã tấu cưa 1 đường khá sâu từ ngực xuống bụng thằng Hà. Máu cháy quá nhiều khiến thằng Hà không thể cầm cự được, mấy thằng còn lại thấy vậy bu lại quanh thằng Hà. Đúng lúc đó thì thằng Khôi chạy vào, không biết nó kiếm đâu ra được chiếc xe máy. Nhảy lên xe nó chẳng cần quan tâm chuyện thằng Hà sống hay chết. Thằng Khôi chở nó đi đến 1 đoạn vắng thì mở cốp xe lên để giấu cây mã tấu đi.
- Bỏ vào cốp đi
- Nó dài vậy sao bỏ được mi, ngu vãi
- Ờ nhỉ, vậy giờ giấu ở đâu.
- Giấu mẹ làm gì, vức đi là xong
- Ờ nhỉ, cần quái gì nửa.
- Mà xe ai vậy.
- Xe tau mượn của bà chủ quán nét. Mà sao mi liều vậy.
- Liều chó gì, không chém tụi nó, tụi nó có để yên cho mà về không
- Sao bảo là thương lượng với tụi nó.
- Thương với chả lượng, tụi nó có ý muốn chơi tau rồi thì làm gì có chuyện đó. Thôi chở tau ghé vào bưu điện đi.













Thằng Khôi nhìn nó cười rồi cởi áo ra cho nó, nó cũng quên mất chuyện trên áo mình dính đầy máu. Đổi áo cho xong thằng Khôi chở nó đến bưu điện. Nó cũng chẳng biết nên điện cho ai, điện cho nhỏ T thì sợ nhỏ lo lắng rồi gia đình lại biết, mấy thằng bạn nó thì càng không được. Chỉ cần khoảng 1 đến 2h sau là công an sẽ tìm ra nó ngay. Nó cũng không biết sẽ trốn được bao lâu nhưng vẫn muốn tìm cách để trốn. Lở thằng Hà mà bị gì nặng thì nó cung chẳng thể sống yên thân. Cầm máy lên lưỡng lự 1 lúc nó nghĩ ra con An. Rất ít người biết mối quan hệ giữa nó và An, với lại nếu có biết đi nữa thì cũng không biết con An ở đâu. Bấm số An không thấy nhấc máy, nó điện thêm lần nửa.
- Alo
- An ak
- Uhm, ai vậy?
- Tui Khanh đây, bà đang ngủ ak
- Uhm, đang ngủ trưa mà có chuyện gì mà gọi giờ này vậy.
- Bà ra chở tui vào được không, giờ tui cũng không biết nên đi đâu cả, mà cũng không hiểu sao lại điện cho bà.
- Có chuyện gì vậy, ông giận ba mẹ ak
- Không, tui vừa đánh nhau với mấy đứa trong trường. Lỡ tay chém 2 thằng bị thương không biết nặng nhẹ nửa. Giờ tui muốn vào Huế kiếm chổ tránh nạn đã.
- Trời, mà giờ ông ở đâu ?
- Đang ở bưu điện gần cầu ..... Bà ra được không.
- Ông kiếm quán cf nào khuất khuất ngồi đợi tui tý, khoảng 30p tui ra tới tui tìm.
- Uhm, bà đừng nói chuyện này cho ai biết hết nha, kể cả thằng Bờm.
- Uhm, tui biết rồi.
Cúp máy nó đi ra khỏi bưu điện mà trong đầu không biết nên tính toán ra sao, thôi thì tìm chổ yên thân cái đã. Giờ cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ được.
- sao mi điện cho ai vậy, mà giờ mi định đi đâu?
- Điện cho đứa bạn,cũng chưa biết nửa mà giờ mi còn tiền không?
- Tau cũng không còn nhiều còn được trăm mấy ak
- Mi lên nhà mi lấy cho tau mấy bộ áo quần, xoay sở được ở đâu thì xoay cho tau thêm ít tiền nửa.
- Mi định đi đâu, mà giờ cũng nên lánh đi đâu ít bữa đã. Đợi xem tình hình thế nào đã rồi tính. Để tau chở mi qua quán cf gần đây rồi tau chạy lên nhà.
- Uhm, đi nhanh nhanh nha.
Chở nó vào quán cf, thằng Khôi chạy lên chưa đầy 15p đã thấy nó chạy về. Trên tay là 1 xách áo quần.
- Làm chi mà lấy nhiều áo quần vậy, lấy nhiều vậy mi lấy đồ đâu mà mặc.
- Áo quần tau nhiều lắm, chạy lên vơ đại mấy bộ cho vào túi rồi đi.
- Thế có xoay được tiền không mà về nhanh vậy.
- Nhanh như vậy kiếm đâu ra tiền, lên nhà nói láo bà già xin được 200 nửa. Mi cầm tạm 300, cầm thêm cái dây chuyền của tau nửa mà đi. Nếu ở trong đó lâu hết tiền thì cứ bán đi mà dùng tạm. Tau có lý do để bà già tau không càm ràm mi đừng lo.
- Ờ vậy cũng được, giờ cũng không biết nên nói với mi sao cả. Là anh em thì không thể nói lời cám ơn với mi. Thôi thì Anh em hiểu nhau là được rồi.
- Mi đừng nói mấy cái chuyện đó chi cho mệt. Ngồi uồng cf đi cho tỉnh táo, tau chạy ra mua cái gì vào 2 thằng ăn đã. Có chết thì cũng làm con ma no hjhj.
- Uhm, tau cũng đói bụng quá. Sáng giờ chưa ăn gì.
Hai thằng đang ngồi gặm bánh mì thì thấy con An chạy qua, nó gọi con An lại rồi cóc lên xe phi thẳng vào Huế.
- Không kịp thay áo quần luôn ak
- Uhm, ông điện cái sợ đợi lâu ông có chuyện thì mệt nên xuống nhà lấy xe chạy luôn.
- Uhm, sao không khoác cái áo vào mà chơi nguyên bộ đồ ngủ vậy.
- Gấp quá nên chạy luôn chẳng nhớ, mà giờ ông định ở đâu.
- Cũng chưa biết nữa.
- Thôi cứ về tạm nhà tui đã, giờ ông bà già đi làm rồi không có ở nhà. Về đó rồi tính sau.
- Uhm, vậy được.













Vào đến nhà An nó khá ngạc nhiên, 1 khu đất khá rộng có rất nhiều cây cảnh nhưng cái nhà thì cũng bình thường. Không quá lớn như nó nghỉ khi thấy cái cổng. An chỉ cho nó phong tắm, tắm rửa xong nó vào phòng con An ngủ. Vì nhà An có 3 phòng, 1 của ba mẹ, 1 của em trai nên nó chỉ có thể ngủ ở đó. Cũng chẳng ngại ngùng vào đến phòng nó lăn ra ngủ chẳng thèm quan tâm An làm gì. Đang ngủ thì An gọi nó dậy, rửa mạt xong thì đã thấy 1 tô mì tôm bò. Nó đói quá nên cặm cụi ăn, trong khi con An thì đang nhìn nó cười. Nó chẳng ngại gì mấy cái vụ đó cả, ăn uống phải tự nhiên mới ngon. Cứ ê dè vì bên mình có 1 người con gái mà ăn uống không tự nhiên thì có mà đói nha . Nhìn lên đồng hồ cũng đã 5h rồi, nó vào phòng xách cai ba lô đinh đi thì.
- Ông làm gì vậy
- Ờ cũng sắp tới giờ ông bà già bà đi làm về rồi tui đi thì hay hơn.
- Đi thì cũng đợi tui thay áo quần đã chứ.
- Bà đi với tui chi, mạng hoạ ak nha.
- Trời có tui mà sợ mấy cái vụ đó ak, giờ ông đợi tui tý tui đi thay áo quần đã rồi tui ông đi cf. Ông kể tui nghe đầu đuôi câu chuyện rùi tui sẽ có cách giúp ông không bị gì cả.
- Không bị gì cả là sao.
- Thì ông sẽ chẳng bị kiện cáo gì hết, vẫn đi học bình thường. Thôi tý nói chuyện sau, giờ tui đi thay đồ đã không ông bà già về thì không đi được.
- Ơ khoan đã từ từ chờ tui tý.
- Chờ ông làm gì?
- Chờ tui đi theo bà với
- Muốn ở tù ak
- Hihi, nhanh cái nha đừng có rượng lâu lắc là tui đi trước ak nha.
Nó và An đi uống cf rồi nó kể đầu đuôi mọi chuyện cho An nghe. Con An chẳng nói gì chỉ bảo là sẻ có cách giúp nó thoát tội, chỉ cần ở lại vài ngày mọi chuyện yên 1 tý là ok thôi. Nó cũng chẳng biết con An làm trò gì và cũng không biết có tin tưởng gì không. Ngồi 1 lúc cả 2 đều im lặng, nghe nhạc rồi chẳng ai nói với ai điều gì. Nó đang suy nghĩ không biết giờ nhỏ và Nga đã biết chuyện chưa, chắc là biết rồi. Nó cũng lo lắng nhiều thứ lắm, nó sợ ba mẹ nó đêm nay sẽ không ngủ được, mổi lần nó xảy ra chuyện gì là bà già nó lại không ngủ được. Lấy đt con An nó gọi ra nhà thằng Khôi nhờ qua nói với bà già nó mấy câu cho bà già nó yên tâm. Rồi nó định bấm số nhỏ T thì nó thấy con An đang chăm chú nhìn nó, khựng tay nó chẳng điện nửa.
- Đang định điện cho em nào sao không điện.
- Ak định điện cho đứa bạn mà sợ giờ này nó đi học rồi nên thôi.
- Xạo định điện cho con nhỏ dảy trọ bửa trước phải không.
- Ờ, định điện nó mà chắc giờ này đang đi học thêm.
- Con nhỏ đó mà là bạn ông ak
- Ờ bạn học cùng lớp, giờ chuyển vào đây.
- Ông cứ làm như tui không có mắt ak. Bạn gì mà cứ về phòng ở lại hoài. Bạn tình thì có hjhj.
- Bà nhiều chuyện, bạn bè về phòng ở lại không được ak
- Tui nói trúng nên không cái lại chứ gì. Cần gì phải giấu diếm cho mệt, tui nhìn là thừa biết.
- Có gì đâu mà phải giấu, Bạn thì nói bạn mà giấu làm chi cho mệt.
- Ờ thì bạn hjhj, thế tối nay ông ngủ ở đâu.
- Chắc thuê nhà nghĩ ở lại tạm đêm nay đã, mai tính tiếp.
- Sao không về nhà thằng Bờm hay con nhỏ đó ở cho khoẻ, giờ mà ông ở 1 mình suy nghĩ nhiều chuyện không ngủ được đâu.
- Không về mấy chổ đó được, về nhà thằng Bờm sợ liên luỵ nó lắm. Nó đang có trong danh sách đen,đợt đó nó may lắm không bị đuổi khỏi trường. Giờ tui về đó chắc chắn nó sẽ không từ chối, nhưng lỡ có chuyện gì nó lại dính vào thì nó cũng đi theo tui. Còn con bạn thì sợ nó lo lắng nghĩ lung tung rồi điện ra cho bà già thì mệt. Giờ tốt nhất thuê nhà nghỉ ở cho khoẻ.
- Ơ thế ông không sợ tui bị liên luỵ ak.
- Uhm, cũng không biết sao lại điện cho bà nửa, Chắc ông trời xui vậy.
- Ông trời còn thương ông đó, tui sẽ có cách giúp ông, ông cứ yên tâm. Sẽ chẳng có chuyện gì lớn lao đâu, cùng lắm ông bị hạnh kiểm yếu học kỳ 1 ở trường. Còn chuyện kiện tụng thì không sao đâu, 2 thằng đó chắc cũng không chết đâu mà sợ. Cùng lắm khâu vài chục mủi là cùng hjhj.
- Bà làm như bà là thẩm phán không bằng.
- Ơ, tui không phải thẩm phán nhưng mẹ tui là thẩm phán hjhj. Mà giờ ông còn tiền không
- Ờ, cũng còn đủ tiêu.
- Đủ tiêu là bao nhiêu.
- Hình như là gần 600, mà bà hỏi làm gì vậy.
- Thì sợ ông xảy ra chuyện gấp như vậy không đem theo tiền chứ sao. Cầm chừng đó sợ ông tiêu không đủ.
- Chừng đó chắc đủ rồi, ở đây giờ cũng chẳng chi tiêu gì nhiều. Mà bà khỏi lo mấy chuyện đó, tui tự xoay sở được mà.
- Uhm, tuỳ ông giơ đi ăn cái đã.
Chở con An đi ăn xong định đi kiếm chổ tá túc thì con An lại bảo ghé vào quán nào đó làm 1 tý rồi về cho dễ ngủ. Nó nghĩ cũng hay giờ uống vào về chỉ có lăn đùng ra mà ngủ chẳng suy nghĩ gì nhiều nửa. Nó và con An đọ sức nhau đến gần 12h thì nó lại phải chấp nhận cái cảnh ngồi sau lưng con gái. Chở nó đi long vòng rồi cuối cùng cũng về đến 1 cái nhà nghĩ khá khuýât và yên tỉnh. Xách cái ba lô vào phong thì con An cũng đi theo, nó chẳng hiểu con này làm trò gì đây nửa.
















Nó cũng khá lè nhè rồi nhưng vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nó không muốn dính thêm vào 1 người con gái nào nửa. Vào đến phòng An nằm ình lên giường, nó vào tắm 1 cái cho tỉnh người mong rằng sẽ đủ tỉnh táo. Tắm ra đã thấy con An chẳng mặc gì ngoài bộ đồ lót. Nó cũng không biết nó có thể đủ tỉnh táo để vượt qua được không nửa. Trèo lên giường trùm chăn lại nó cố trấn tỉnh mình.
- Làm gì trùm kín chăn vậy
- Ak trời hôm ni bắt đầu lạnh, tui nhát lạnh lắm.
- Sí, Ngại thì nói ngại cho rồi, trông vậy mà cũng nhát hjhj
- Nhát gì?
- Thế sao lúc chiều đòi đi theo tui thay áo quần, giờ cho toại nguyện rồi đó.
- Hjhj lúc chiều khác giờ khác.
- Có gì khác nhau đâu, ông sợ tui bắt đền ak.
- Tui làm gì mà phải sợ, sợ bà chịu không nổi ak
- Ai chịu nóng không nổi thì biết liền ak
- AK được bà nói đó nha, đừng ân hận ak.
- Thử thì biết, ai ân hận biết liền hjhj
Nó chẳng cần suy nghĩ nửa ôm ghì lấy An mà hôn, mà thoả mãn sự thèm khát, Con An cũng chẳng vừa phải nhưng nó thấy 1 điều hơi lạ. Lúc nó bắt đầu lâm trận con An nhăn mặt, cảm giác đau đớn lắm. Nó nghĩ với tính cách và cách ăn chơi của con An thì chẳng thể nào có chuyện đó. Nó uống vào rồi nên quần con An gần 1h đồng hồ mới bắn chỉ thiên . Đêm đó nó đi cái số 2 sáng dậy mỏi cả đầu gối . Ngủ 1 giấc đến gần 9h mới dậy, nó và An đi uống cf. Con An đi nhưng với cái dáng đi và vẻ mặt làm nó nghi ngờ lắm. Nhưng nó cũng chẳng tiện hỏi mấy chuyện đó và cũng chẳng cần quan tâm. Nó và An ngồi nói chuyện với nhau nói chuyện vòng vo mãi rồi nó lại quay về chuyện lúc tối.
- Thế giờ đã biết ai chịu nóng không nổi chưa.
- Ông cũng ghê gớm lắm, mới tý tuổi đầu mà cũng lắm trò. Tại đó là lần đầu tiên của tui nên hơi vất vả tý. Tối nay ông chong mắt lên mà xem. Đừng có lớn tiếng.
- Haha, có gì mà lớn tiếng. Hơi ngạc nhiên tý thôi, giờ có ân hận không nè.
- Chắc ông nghĩ tui chẳng còn gì đâu phải không, Tuy tui hơi chơi bời 1 tý nhưng mấy chuyện đó thì không. Mà tui cũng chẳng có gì để ân hận cả. Tui yêu thì tui dành tất cả cho người mình yêu không có gì phải luyến tiếc.
- Bà thừa biết bên cạnh tui có ai rồi mà, sao bà vẫn làm vậy.
- Bởi vì con trai ai cũng mang dòng máu đểu, mở lời là lọc lừa với dối dang, Tại ông lừa tui nên tui mời vậy đó.
- Ơ tui lừa ba cái gì, đừng ăn nói lung tung nha. Nói vậy khác gì bắt đền tui
- Hihi, Tui nói với Khanh rồi, tui dành cho người tui yêu tất cả mà. Khanh ngốc lắm.
- Bà mà dành cho tui thì bà thiệt thòi ráng chịu, không phải tui không chịu trách nhiệm mà giờ tui chẳng thể làm gì khác được.
- Tui đã nói rồi tui không cần Khanh chịu trách nhiệm. Tui sẽ dành Khanh từ tay người con gái khác, dù họ đã gắng bó với Khanh như thế nào. Rồi cũng sẽ có 1 ngày người bên cạnh Khanh không ai khác mà sẽ là tui.
- Bà tự tin nhỉ. Bà mà ở bên cạnh tui thì chỉ khổ thân bà thôi. Sau này nếu có ngày đó bà đừng có hối hận hjhj
- Tui nói rồi sẽ không bao giờ ân hận hay hối tiếc điều gì vì Khanh cả.
Nó lặng im suy nghĩ, không biết An nói thật hay giỡn. Cứ nửa đùa nửa thật như thế thì có ngày cũng sống dở chết dỡ thôi. Mà giờ nó cũng chẳng còn nhiều tâm trí để nghỉ nhiều mấy chuyện đó nửa. Nó có cảm giác bất an, một cảm giác khó tả lắm. Nó cảm thấy 1 trong 2 người con gái nó yêu đang có chuyện gì. Lo lắng lắm nhưng chăng biết phải làm sao cả. Đi ăn cơm mà nó có cảm giác như đang gặm phải đá vậy. Nó lấy máy con An định điện cho Nhỏ, đang phân vân không biết có nên điện hay không thì thấy số thằng Bờm điện đến, đưa máy cho An nghe xong con An chẳng nói gì. An nhìn nó cười vời vẻ mặt như trêu ngươi nó. Nó hỏi con An chẳng nói làm nó cáu cả lên.
- Sao có chuyện gì thì bà nói đi chứ.
- Chẳng có chuyện gì to tác cả.
- Không có chuyện gì thì thằng Bờm điện bà làm gì.
- Ơ điện nói chuyện không được ak.
- Lúc này mà nó điện nói chuyện phiếm với bà thôi thì tui đi đầu xuống đất. Có chuyện gì thì bà nói nhanh cái, Tui có cảm giác chuyện gì đó bất an lắm.
- Hjhj, Tình hình là có người đang vì Khanh mà khóc từ chiều qua đến giờ. Khanh coi đó mà tính đi.
- Ai khóc, bà nói rỏ đi. Tui bực mình lắm rồi ak nha.
- Bực mình kệ Khanh, Tui nói vậy đó, Khanh muốn biết ai thì điện thằng Bờm mà hỏi.
Nó giựt cái đt thoại chưa kịp bấm số thì đã ngây người vì nhỏ và Thằng Bờm đang ở trước mặt nó. Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì, nhỏ thì cứ nhìn nó mà rưng rưng nước mắt. Nó thấy thương nhỏ lắm, nhìn đôi mắt đỏ kè và khờ khờ là nó biết đêm qua nhỏ lo lắng cho nó như thế nào. Nó nhìn nhỏ mà lòng đau như cắt, nó cũng sắp không cầm lòng được. Trên mí mắt có 1 chút gì đó, nó cố giấu đi nhưng không thể qua được ánh mắt của An. An nhìn nó đăm đăm, Nó thì nhìn nhỏ. Chẳng ai mở lời, Ngồi ở quán ăn người ta mà gần như đưa đám vậy. Mãi đến chiều tối lúc đi ăn, đi cạnh nó nhỏ mới mở lời.
- Sao xảy ra chuyện như vậy mà Khanh không cho T biết. Tối qua Khanh ở đâu, sao không về phòng T hay nhà thằng Bờm.
- Ờ, Sợ T lại lo lắng. Với lại bà già biết chổ T, nếu mà về phong T bà già với công an tìm ra liền. Nên nhờ đứa bạn thuê tạm cái phòng ở cho chắc ăn.
- Thế từ hôm qua giờ ăn uống sao, đi như vậy có cầm theo tiền không. Khanh biết T lo lắng cho Khanh mà. Không về chổ T được thì ít nhất cũng điện cho T biết chứ.
- Thôi Khanh xin lổi. Tại sợ T biết rồi lại lo lắng thêm. Lúc đi thằng Khôi cũng đưa ít, Khanh cũng còn tiền. T đừng lo lắng mấy chuyện đó.
Chưa kịp nói gì thêm thì con An đã chen vào, Nhỏ chỉ nhìn nó chẳng nói gì. Cả buổi tối hôm đó, không khí có vẻ trầm lắng lắm. Nó không muốn nhỏ biết chuyện nó và An. Cho dù nhỏ không muốn ràng buộc nó hay muốn nó được tự do thì nhỏ vẫn là con gái. Nó không muốn nhỏ phải buồn và suy nghĩ thêm nửa. Con An cũng hiểu chuyện nên chẳng làm gì để nhỏ nghi ngờ. Thấy vậy nó cũng an tâm. La cà khắp phố rồi 4 đưa dừng chân ở quán nhậu, cũng chỉ làm vài chai ăn uống ty rồi về. Trước lúc về nhỏ dặn nó đủ thứ, nó thấy thương nhỏ lắm. Chẳng biết ngay mai ra sao nhưng lúc đó nó chỉ ước 1 ngày nào đó nhỏ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nó. Quay về nhà nghĩ An cũng chẳng về nhà. Lại ở bên cạnh nó, nhưng đêm nay nó có 1 cảm giác tội lỗi lắm. Nó không sao quên được ánh mắt của nhỏ lúc thấy nó. Có lẽ An cũng hiểu được nó đang nghĩ gì nên 2 đứa ôm nhau ngủ đến sáng. Vậy là 2 ngày cũng đã trôi qua nó cũng chẳng biết tình hình ngoài đó ra sao. Nó biết chắc chắn thằng Ha sẽ không bị gì nặng nhưng vẫn lo lắng. Nó sợ ông bà già nó sẽ buồn, sợ bị đuổi học, sợ nhiều thứ lắm. Tuy An nói với nó như vậy nhưng cũng chẳng biết co tin tưởng được không. Chắc chắn 1 điều là nó sẽ bị đuổi học. Ngày thứ 3 trôi qua lặng lẽ cho đến chiều.
- Bà đi mấy ngày như vậy ông bà già không nói gì ak
- Tui tự biết cách giải quyết mà, trước khi đi tui đã điện cho bà già nói là được nghĩ học 3 ngày nên đi về nhà đứa bạn chơi, chiều nay về.
- Uhm, vậy thôi bà về đi. Tui giờ cũng ổn rồi, cứ ở đây thêm vài ngày nửa ngoài đó yên 1 tý tui sẽ tìm cách giải quyết.
- Ông không cần phải lo lắng nhiều đâu. Tý tui về nhà thu xếp mọi chuyện xong sẽ qua chở ông. Tui sẽ có cách nhờ mẹ tui để ông không bị gì. Cùng lắm là nói ba tui 1 tiếng là ok thôi.
- Bà cứ làm như chuyện nhỏ nhặt lắm không bằng. Ông già với anh thằng đó làm công an ở huyện chắc không để tui yên dễ dàng như bà nói đâu.
- Tui nói rồi nhờ bà già tui không được thì tui nói với ông già tui. Ông già tui mà ừ 1 cái thì đừng nói là công an huyện mà tỉnh cũng chẳng giám làm gì ông.
- Thôi cái đó thì tuỳ trời vậy.
- Sao lại tuỳ trời. Tuỳ mình chứ, ông cứ ở đây tui về nhà khoảng 1h rôi qua chở ông. Giờ nay chắc ông bà già tui đi đánh tenis cũng về rồi. Tý mà tui chở ông qua nhà tui. Ông bà già tui nói gì thì ông cũng chỉ được uhm, đừng nói gì nhiều cả. Tui sẽ thu xếp êm xuôi trước
















An ra về nó cũng chẳng biết đi đâu cả, mà cũng chẳng giám ra ngoài nhiều vào ban ngày. Định ra quán net chơi nhưng nghĩ lại cũng không còn trong túi nhiêu tiền. Mấy ngày qua nó cũng tiêu hơn 3 /4 số tiền trong túi rồi. Cũng chưa đến lúc phải bán cái dây chuyền đi nếu không thể xoay ở đâu nửa thiư mới tính đến chuyện đó. Dù gì cũng là của bà già mua cho thằng Khôi lúc sinh nhật nó. Cùng đường lắm nó mới đem ra bán còn nếu cầm được thì cũng cầm để có hy vọng lấy ra cho nó. Nghĩ vậy nó cứ đi lui đi tới trong phòng, cuối cùng chán quá lại hết thuốc. Sò tay vào trong túi quần để xem còn nhiêu tiền thì nó cũng chẳng hiểu tiền ở đâu trong túi nó mà nhiều vậy. Cũng hơn 3 triệu, chẳng hiểu tiền ở đâu ra. Nó nghĩ đến con An, chỉ có An chứ không có ai khác. Trong phòng chỉ có nó và An, An không bỏ tiền vào túi nó thì có nước tiền nó đẻ ra tiền trong túi nó ak . Nghĩ vậy nên nó cũng chẳng đụng đến số tiền đó. Dù gì cũng là tiền của con gái, có hết tiền thì nó cũng còn có sợi dây chuyền. Đi ra mua gói thuốc định về phòng thì con An đã chạy sau lưng. Nhìn nó con An cười, nụ cười của sự thành công thì phải. Chưa kịp về tới phòng con An đã bồ lồ bồ loà.
- Tui giải quyết xong rồi, ông già tui sẽ ra mặt giúp ông.
- Sao bà nói là nhờ bà già, mà tự nhiên đưa tui chi nhiều tiền vậy.
- Thì nhờ bà già mà ông già nghe chuyện xong thì ông nói để đó ông giúp cho. Còn tiền thì ông cứ để đó mà chi tiêu, ít bửa ra nhà có tiền trả tui sau được. Chắc ông cũng phải ở đây thêm 10 15 ngày gì nửa.
- Tui cũng không cần nhiều tiền vậy đâu, mà tui cũng còn tiền bà cứ để đó nếu cần thì tui mượn bà sau. Mà sao lâu vậy phải 15 ngày mới giải quyết xong ak. Tới đó giải quyết xong chắc tui cũng bị đuổi học luôn rồi. Mà thôi nếu có bị đuổi cũng không sao, miễn không bị dính dán gì tới pháp luật là được rồi.
- Ông khỏi lo chuyện đó. Nếu giúp ông rồi mà ông vẫn bị đuổi học thì nói làm gì. Mai ông già tui đi làm sẽ gặp ông bạn làm bên sở giáo dục ak. Nhờ ông đó cái thì tới lúc ông về vẫn đi học bình thường nhưng bị kỷ luật ở trường thì không thể tránh được.
- Uhm, miễn sao mọi chuyện yên ổn là được.
- Thôi giờ về nhà tui ông bà già đang đợi cơm bên ak.
- Tự nhiên qua nhà bà chi, Tui ngại mấy cái vụ đó lắm.
- Không có gì đâu, ông bà già muốn gặp ông để hỏi rõ mọi chuyện thôi mà, không có gì to tác đâu mà lo. Qua nhà ông bà già nói gì chỉ cần vâng dạ ạ thưa là ok rồi .
- Uhm, vậy thì đi cả ông bà già bà đợi.
Chở con An đi, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì. Nó ghét nhất là mấy cái chuyện qua nhà bạn gái mà có ông bà già, ngồi nói chuyện cũng chẳng biết nói sao. Mà thôi kệ, miễn sao thoát được cái vụ này cái đã. Vào nhà đã thấy ông bà già An đang đợi cơm. Ngồi ăn cơm mà nó thấy chẳng tự nhiên tý nào cả, bụng thì đói thấy mẹ mà ăn có 2 chén lại bảo no rồi . Vãi cức thiệt. Ngồi ăn 2 ông bà cũng chẳng nói gì nhiều. Có hỏi vài ba câu về gia cảnh của nó, rồi vào đây thì ở đâu. Cứ nghĩ mọi chuyện vậy là xong, ai ngờ ăn xong bà già với con An rửa dọn nó lại phải ngồi tiếp chuyện với ông già con An.
Ngồi uồng nước 1 lúc ông già nó mới mở lời.
- Cháu nè, Chuyện của cháu và An bác cũng đã nghe cái An nói lại. Mọi chuyện giờ cũng đã lở rồi tuổi trẻ nhiều khi cũng bồng bột. Chuyện của cháu gì thì gì rồi bác cũng sẽ có cách để giúp cháu. Bác cũng mong sau chuyện này cháu cố gắng học hành. Và cũng mong cháu sẽ động viên cái An chăm học hơn.
- Dạ. Nó cũng chẳng hiểu ông già An nói cái gì nhưng có vẻ úp úp mở mở. Tự nhiên chuyện của nó và An là chuyện gì chứ. Suy nghĩ mãi mà cũng chẳng hiểu. Ông già An lại tiếp tục
- Bác biết cái An dạo này hay trốn học đi chơi, Nhưng bác cũng không thể nào cứ đi theo sau lưng nó mãi được. Nó cũng lớn rồi cũng không thể ép buộc được. Có nhiều cái cha mẹ nói không nghe nhưng bạn bè nói thì lại nghe. Gia đình bác có mổi nó là con gái cũng mong nó sau này được sung sướng. Vì vậy bác nhơ cháu sau này động viên nó cố gắng học hành giúp bác.
- Dạ, bạn bè cháu cũng mong An học hành tốt, chuyện đó bác cứ yên tâm. Cháu sẽ cố gắng khuyên An lo cho chuyện học hành.
- Giờ cháu cứ ở lại đây, cứ xem như là nhà mình. Đợi ít bửa nửa bác giải quyết xong mọi chuyện rồi ra đi học lại. Tý 2 đứa có đi đâu chơi thì về sớm mai con An còn đi học.
Nó dạ 1 tiếng mà lòng thấy nhẹ nhỏm. Vừa xong thì con An ra, loanh quanh vườn 1 tý rồi nó với An lấy xe đi uống cf. Nó cũng muốn đi ra đâu đó để hỏi con An chuyện ông già An nói là sao. Ra đến quán nó lấy đt An điện ra nhà xem thế nào vừa nghe giọng nó cái bà già nó đã khóc bù lu bù loa. Nói cho bà già nó nghe mọi chuyện xong bà già nó cũng phần nào an tâm. Nói chuyện với bà già 1 hồi lâu nó mới nhớ ra từ lúc đi tới giờ chưa điện đóm gì cho Nga hết. Giờ mà điện cho Nga chắc nó ăn 1 trận tra tấn lỗ tai qua. Nghĩ vậy nhưng vẫn bấm số điện cho Nga.
- Alo
- Cho hỏi phải số nhà Bà Thanh không ạ
- Dạ phải, Chú cần gặp mẹ cháu ak.
- Uhm, cháu là Nga con mẹ Thanh ak.
- Dạ, chú gặp mẹ cháu thì đợi tý mẹ cháu mới đi ra ngoài. Để cháu gọi đã ạ.
- Ak thôi không có mẹ cháu thì gặp cháu cũng được, Cháu ngoan lắm haha. Nó cười với vẻ khoái chí lắm. Con Nga nghe thấy giọng nó cười cái là biết liền
- Ông thích chết ak. Ông đi chết luôn đi.
- Thôi làm gì giận ghê vậy. Cho tui xin lỗi nha.
- Sao không đi luôn đi, Ông biết là tui lo lắng cho ông lắm không. Ít nhất cũng điện ra nói cho tui biết 1 tiếng chứ.
- Thì cũng biết vậy mà điện bà sợ người ta biết lại mệt. Giờ tui ở trong ni cũng ổn rồi bà đưng lo nửa. Chắc it ngày nửa mọi chuyện êm xuôi tui lại ra đi học thôi mà.
- Cũng mong là vậy, Ông già thằng Hà lên trường mấy lần. Không biết ông có bị ra toà không chứ đứng nói chuyện đi học.
- Bà đừng lo, Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Mai đi học gặp thằng Khôi nói nó là tui ở trong này vẫn bình thường nha.
- Uhm, tui biết rồi. Mà có chuyện này tui phải nói cho ông biết. Vụ thằng Hà cùng mấy đứa đó chặn đánh ông là do con Nhung hết cả đó.
- Thì cũng tại tụi nó hiểu lầm nên mới vậy mà.
- Không phải hiểu lầm đâu. Con Nhung nhờ tụi thằng Hà chặn đánh ông đó. Nghe mấy đứa con gái lớp con Nhung nói bửa trước con Nhung về lớp khóc lóc nói với thàng Hà là nếu Thằng Hà chặn đánh ông thì nó sẻ làm người yêu thằng Hà. Không biết nó yêu ông hay ghét ông nữa.
- Trời có chuyện đó nửa ak. Cái thằng ngu đó, lẽ ra phải chém cho nó mấy nhát nửa cho hết cái tội ngu đó đi. Mẹ cái đồ đầu đất.
- Thì người ta vì yêu mà. Chỉ trách con Nhung thôi, làm ông giờ có nhà mà không về được.
- Mẹ con nhỏ này ghê gớm thiệt. Để đó đến lúc tui về đi học lại nó biết tay tui. Cho cái thằng ngu đó trắng mắt ra.
- Thôi giờ tui đi học bài đã. Có gì thì liên lạc lại cho tui biết. Lo nghĩ ngơi sớm đi cho khoẻ. Bài vở của ông tui chép hết rồi. Mong sao ông qua được chuyện này.
- Uhm, pp.
Nó cúp máy mà lòng thấy bực tức vô cùng. Quay lại bàn thì thấy An với vẻ mặt cũng bực tức lắm. Nó cũng chẳng nói gì nhiều, Trước nó cũng đã nói với An rồi. Nếu đủ kiên nhân và tự tin thì cứ đến, còn nếu không thì nó cũng không ép buộc. Ngồi 1 tý thì nó và An về chạy về Nha nghĩ lấy đồ xong thì về nhà An. Nó cũng quên hỏi con An chuyện ông già nó nói là gì. Về nhà ông bà già An đã ngủ còn mổi thằng em trai đang xem tivi. Tắm rửa xong nó vào phong thằng Em An ngủ. Thằng em An cũng chạy vào cùng nó, 2 AE nằm ngủ với nhau mà thằng nhỏ hỏi đủ thứ chuyện. Mới học lớp 9 thôi mà cung yêu đương ra phết. Thằng Bình( tên em An) Cứ hỏi nó về chuyện nó đánh nhau ở trường. Nói chuyện 1 hồi lâu thì Bình đã ngủ khò khò. Mới thỉu thỉu ngủ thì có bàn tay ai cứ kéo kéo nó. Nó cứ tưởng là đang ngủ mớ. Tỉnh mới biết An đang kéo tay nó. Nghĩ cũng thấy Con An liều thật. Lồm cồm đứng dậy con An kéo nó về phòng An. Nó cũng thấy sờ sợ nhưng An bảo không sao đâu, Ông bà già có biết cũng không nói gì đâu. Nó cũng không hiểu con An nghĩ sao. Ông bà già An mà biết thì có nước là đi củi chứ không sao. Nhưng nó cũng không thể kiềm chế được cái sự sung sướng đó lại được













Nó và An đi thật nhẹ về phòng. Chưa kịp chốt cửa An đã ôm ghì lấy nó.
- Em nhớ anh
- Gì nửa đây, Tự nhiên đổi cách xưng hô thấy ớn. Mà ở đây rồi nhớ gì nửa trời.
- Hjhj, thích gọi vậy đó. Nhớ thằng nhỏ của anh được chưa.
- Trời có vậy nửa, không sợ nó hay sao mà nhớ. Chịu nóng không nổi đừng chạy làng nha hjhj.
- Không giám đâu, hôm ni ai chạy làng biết liền. Tại hôm bửa khác giờ khác.
Vừa nói xong An đã cho tay vào trong quần nó mà bóp thật chặt làm nó đau vãi. Nó vùng mình dậy nằm đè lên ngươi An, nó và An quấn lấy nhau. Nó cố hôn An không để An rên lên . Mây mưa xong An nằm kê lên ngực nó, ôm nó An thì thầm.
- Em yêu anh nhiều lắm. Không biết nếu 1 ngày nào đó không có anh bên cạnh em sẽ sống như thế nào nhỉ.
- Thì vẫn sống bình thường chứ sao. Trước giờ không có anh em vẫn sống bình thường đó thôi.
- Anh nói vậy mà cũng nói. Chán anh lắm.
- Chán mà ôm người ta hjhj
- Sí ai cần.
Nói xong An xoay lưng lại, nó biết An chỉ giận nó cho vui. Nó cũng quay lại ôm An thật chặt, thằng nhỏ của nó lại chạm phải vật lạ lại ngong lên. Nằm ở đằng sau nó cố nhét thằng nhỏ vào mà An lại nghịch kẹp chặt đôi chân lại . Hai đứa cứ nghịch nhau mãi rồi An cũng phải chịu thua. Nó lại tiếp tục công việc nộp thuế . Mất sức quá nó và An ngủ thiếp đi. Định bụng là sáng dậy sớm để trở về phòng thằng Bình mà thức giấc cái đã 6h30. Nó tá hoả vì sợ ông bà già An dậy.
- Em dậy đi, trời sáng rồi chắc bạ mẹ em dậy rồi. Giờ làm sao về phòng thằng Bình đây.
- Để em ngủ tý đã. Làm gì mà mới ngủ tý đã gọi dậy vậy.
- Sáng rồi còn tý gì nửa, 6h30 rồi đó. Ba mẹ em mà biết chắc anh chết quá.
- Có gì đâu mà anh làm như cháy nhà vậy. Em nói rồi ba mẹ có biết cũng không nói gì đâu
- Trời, có mà tan xương ấy chứ không nói gì. Thôi dậy nhanh, tìm cách để anh về phòng thằng Bình.
- Em nói rồi không sao đâu mà sợ. Anh cứ ngủ thêm tý nửa đi, ba mẹ không vào phong đâu mà sợ.
- Biết là không vào nhưng không thấy ở phòng thằng Bình thì biết chắc là Anh ở phòng em. Chắc chết quá.
- Ba mẹ có biết cũng không nói gì đâu. Cứ yên tâm, anh ngủ thêm tý đi 8h em mới đi học.
Nó cũng chẳng biết làm sao nửa thôi thì cứ nằm trong phòng đợi tý ông bà già An đi làm rồi ra sau. Giờ mà mò mặt ra chắc không biết chui vào đâu quá. Nằm 1 tý thì nó nghe tiếng mẹ An gọi An dậy đi học làm nó cũng thót tim. May là An nói là đi học muộn không bà già An mà vào cái chắc cũng đau tim mà chết. Cuối cùng thì cái dt cũng báo thức An dậy. Cũng gần 8h rồi ba mẹ An đi làm hết. An lồm cồm đứng dậy đi ra phòng tắm trên người không 1 mảnh vải. Cũng chẳng cần để ý đến nó trong khi nó thì cứ nhìn chằm chằm vào thân thể An. Nó cũng không hiểu sao trong nhà gì thì gì cũng còn thằng Bình chứ. Đứng dậy bước đi theo ra đến phòng khách chẳng thấy ai, vào phòng thằng Bình cũng không có nó. Đi về phía phòng tắm thì thấy An đang đứng đánh răng. Trên người chẳng mặc gì mà vẫn cứ tự nhiên làm nó lại nổi máu lên tới nảo.
- Ở nhà khoẻ nhỉ.
- Khoẻ sao
- Chẳng cần mặc gì chứ sao
- Tại hôm ni thứ 2 trong nhà đi sớm hết. Thằng Bình cũng đi học nên mới như vậy. Chứ thường thì mặc đồ ngủ chứ.
- Thế thằng này thì sao, không sợ làm bậy ak hjhj
- Thằng này mà làm bậy thì cho làm bậy luôn hjhj.
- Thôi, nhanh cái rồi đi ăn sáng cái đã. Đói bụng quá, tối qua hành người ta ghê quá giờ đói meo rồi nè.
- Ai hành ai thì tự biết.
- Mà em nè, sao ba mẹ không thấy anh trong phòng thằng Bình biết là anh ở trong phòng em mà không nói gì vậy.
- Cái đó tý đi uống cf em nói cho, giờ bế em vào phòng thay áo quần đã không thôi không đi đâu hết. Cho anh đói meo luôn hjhj
Nó bế An vào phòng, đặt nằm lên giường cái rồi nằm đè lên người An. Nó chẳng thể nào kiếm chế được nửa. Thôi thì còn chút sức tàn cũng kệ . Mãi đến 10h kém hai đứa mới ra khỏi nhà. Đi lên đường Hàn mặc Kệ ăn bún hến. Bún kiểu gì không biết mà 1 tô có tý ti. Nó làm phát 5 tô, làm thêm tô cháo nửa cho chẵn hjhj. Con An cứ trố mắt nhìn nó. An cũng chẳng đi học nửa, 2 đứa vào quán cf. Không biết An học kiểu gì mà thấy nghĩ mãi. Nó và An tuy đã đi quá giới hạn nhưng cũng không biết nhiều về An. Ngay cả họ tên đầy đủ thì cũng chỉ mới biết hôm qua. Lúc vào nhà nhìn lên mấy cái tờ giấy khen hồi cấp 2 mới biết hjhj. Mà nó cũng chẳng quan tâm nhiều đến chuyện đó. Ngồi uống cf nó sực nhớ tới chuyện lúc sáng.
- Nè, chuyện lúc sáng ba mẹ biết sao không nói gì vậy. Anh thấy hơi có vấn đề. Rồi chuyện hôm qua Ba em nói với anh nửa, anh cũng mơ hồ chẳng biết chuyện gì luôn.
- Tóm lại là như vậy nè. Anh cứ yên tâm mà ở nhà em, ba mẹ em sẽ chẳng nói gì đâu mà anh cứ sợ. Dù có ba mẹ em biết em và anh như vậy cũng không nói gi đâu.
- Sao kỳ vậy. Anh chưa thấy bao giờ.
- Anh đừng suy nghĩ lung tung nha. Không phải ba mẹ em chiều em mà vậy đâu. Ba mẹ em thấy vậy đó chứ nghiêm lắm.
- Vậy tai sao biết chuyện anh với em mà không nói gì. Nếu mà như em nói thì chắc em với anh cũng tan tác rồi ấy chứ.
- Tại em nói với ba mẹ là ...
- Là sao, làm gì ấp a ấp úng vậy.
- Thì tại hôm qua về nói chuyện của anh với mẹ, nhờ mẹ giúp mà mẹ nói không biết có được không. Còn ba thì nói không đồng ý. Ba nói chuyện của ai đâu lại bảo ba giúp nên ba ko chịu. Em chẳng biết nói sao nửa nên đành nói đại là.
- Là sao, nói nhanh cái.
- Em nói, anh là người yêu của em. Giờ em đã lỡ với anh rồi, mọi chuyện xảy ra với anh là do thằng bạn em nói mấy đứa ở trường anh gây sự với anh nên anh mới làm vậy.
- Trời ak. Chuyện lớn vậy sao em nói khang khang vậy.
- Lúc đó em cũng chẳng biết nói sao nửa. Nói kiểu gì ba cũng không chịu giúp anh. Cuối cùng em đành nói liều vậy, chỉ có như vậy ba mới chịu giúp anh thôi.
- Em nghĩ sao vậy. Rồi ít bửa nửa ba cũng sẽ biết là em nói láo. Lúc đó em ăn nói sao với ba.
- Ít nhất cũng phải 1 tháng nửa ba mới biết. Tới lúc đó thì chuyện của anh cũng đã giải quyết xong rồi. Mà anh đừng nghĩ nhiều giờ ba mẹ đã đồng ý cho anh và em ở bên cạnh nhau rồi. Sau này biết chuyện không mà nói có đi nửa thì đã muôn rồi hjhj.
- Tội lắm bà nội ơi. Tới lúc đó ba em cạo đâu anh thì có chứ ngồi đó mà cười.
- Giờ ba coi anh như con rể rồi nên sau này cũng không thể mở miệng nói gì đâu. Biết đâu ít bửa nửa có thật thì sao hjhj.
- Cười cười cái đầu em ak. Lo đi mua thuốc mà uống đi. Có cái mà chết ak
- Anh sợ ak. Không phải em muốn ràng buộc gì anh đâu. Sau này khi mọi chuyện của anh giải quyết xong, anh có yêu ai đi nửa em cũng không nói gì đâu. Em tự tin vào bản thân mình rằng em sẽ là người anh yêu, và sẽ giữ được anh.
- Không sợ nhưng Chưa muốn. Giờ còn nhỏ chưa đến lúc đó, mà sao em lại tự tin vậy. Em cũng đã biết nhiều gì về anh đâu ?
- Em biết tình cảm của mình dành cho anh, và em tin mình sẽ có được anh. Mà bửa trước đến giờ cũng hơn 3 ngày rồi, có mua thuốc uống cũng không có tác dụng. Thôi thì tuỳ trời vậy.
- Uhm, lúc đó anh cũng không nghĩ đến chuyện đó.
Nó và an ngồi nói chuyện đến trưa thì về nhà ăn cơm. Ngồi vào mâm cơm nó chẳng giám nhìn mặt ba mẹ An. Cứ cặm cụi ăn, ăn xong nó cố tìm lý do để tránh ba An. Chui tọt vào phòng thằng Bình để trốn cố gắng để ngủ nhưng sao mãi chẳng ngủ được. Đầu óc nó giờ toàn suy nghĩ chuyện đâu đâu.
















Nằm mãi cũng chán nhưng chẳng giám mò mặt ra ngoài. Giờ nó không biết có nên nói thật cho ba mẹ An biết không. Nói ra 1 cái lở ít bửa nửa có thật cái thì cũng toi. Thôi thì cứ yên lặng như vậy đợi xem it bửa nửa thế nào đã. Nghĩ vậy nhưng vẫn lo lắng không yên. Nhìn lên đồng hồ cũng đã gần 3 giờ, nó thấy nhớ đến nhỏ T. Nó ra lấy xe đi thì An nằng nặc đòi đi theo, nó nói mãi An cũng không chịu. Nó thấy bực mình đi bộ ra ngoài đường định bắt xe ôm đi thì An đem xe ra cho nó. Nhưng với 1 điều kiện là tối phải về chở An đi uống cf. Nó thừa biết An sợ nó ở lại trên đó nên mới ra điều kiện vậy. Lên đến phòng nhỏ, nhỏ nhìn nó với ánh mặt thật buồn. Có lẽ nhỏ nhớ nó nhiều lắm. Bỗng nhỏ oà khóc, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì. Ôm nhỏ vào lòng mà nó cảm thấy lòng mình cũng đau buốt. Nó biết tình cảm nhỏ dành cho nó là thật lòng và nó cũng vậy, nhưng nó chẳng thể nào bỏ cái tính trăng hoa được. Nhiều lúc nó tự hứa với lòng mình sẽ dành trọn tình yêu cho nhỏ nhưng nó chẳng thể làm được. Nó biết có những lúc nhỏ buồn vì nó nhiều lắm. Dù gì nhỏ vẫn là con gái, mà đã là con gái thì ai cũng có chút ích kỷ. Tuy nhỏ nói với nó rất nhiều nhưng rồi nhỏ vẫn muốn nó là của nhỏ. Chỉ riêng mình nhỏ. Nó chở nhỏ đi lòng vong quanh phố, giờ nó chẳng còn sợ chuyện công an hay gì nửa. Giờ nó chỉ muốn làm sao cho nhỏ vui là đựơc rồi. Ghé vào 1 quán cf ở đường xxx, 1 quán cf gần bờ sông. Gió buổi chiều thật mát, nó và nhỏ ngồi với nhau chẳng ai nói điều gì. Mổi người chạy theo mổi suy nghĩ của riêng mình. Không biết An và thằng Bờm chui từ đâu ra phá tan sự riêng tư của 2 đứa. Nó cũng chẳng nói gì nhiều, An hỏi nó cũng chỉ ừ cho qua chuyện. Lúc ra về nó chở nhỏ lên, An có vẻ hơi bực tức. Nó cũng cảm thấy có lổi với An. Ai đời lại lấy xe người yêu mình đi chở người mình yêu đi chơi. Chở nhỏ về phòng nó quay xe về nhà An, nó suy nghĩ nhiều lắm. Cuối cùng nó quyết định nó sẽ ra đi, nó không muốn sự giúp đỡ của ba mẹ An nửa. Nếu nó nhận sự giúp đỡ từ ba mẹ An chỉ vì nó và An đã lở với nhau thì nó chẳng đáng mặt làm đàn ông. Nó không muốn mang ơn nghĩ để rồi phải khó xử. Nó chỉ sợ lở An có thật thì nó cũng chẳng biết phải làm sao. Nhưng giờ nó phải đi, nó không muốn nhỏ cứ buồn mãi. Nó có 1 linh cảm nào đó là nhỏ đã biết chuyện của nó và An. Có lẽ sẻ làm An thất vọng nhưng nếu như không làm vậy thì sau này càng rườm rà hơn nửa. Về đến nhà An nó dắt xe vào, An ra mở cổng cho nó. An nhìn nó với vẻ mặt tức giận, nó cũng chẳng nói gì. Vào đến nhà ba mẹ An đã đi làm về, nó chào 1 tiếng rồi vào phòng thằng Bình. Thu xếp áo quần xong nó ra tắm rửa rồi ăn cơm. Nói lấy lý do là giờ mẹ nó lo lắng cho nó quá sinh bệnh, nó không thể không ra nhà được. Nó xin phép ba mẹ An sáng mai ra nhà và cám ơn về sự giúp đở của Ba mẹ An. An cũng chẳng hiểu chuyện gì cứ tưởng nó giận An. Nó định ăn cơm xong sẻ ra nói mọi chuyện cho ba An biết. Chưa kịp uống nước An đã kéo tay nó về phòng.
- Em làm gì vậy, ba mẹ thấy kỳ lắm.
- Mặc kệ, giờ anh phải nói chuyện với em đã.
- Đợi tý nửa đi uống cf rồi nói chuyện sau được. Giờ anh phải gặp ba em để nói chuyện đã.
- Em biết anh muốn nói chuyện gì với ba em. Trước khi nói sự thật với Ba em anh phải nói chuyện với em trước đã. Giờ ra lấy xe đi đâu đó nói chuyện với em cho rõ ràng đã.
















Nó lững thửng ra lấy xe An đi sau lưng nó. Bỗng ba An gọi An lại
- An con vào mẹ gặp có tý việc, ba nhờ Khanh chở qua bên này tý luôn
- Con với anh đi tý rồi về chở ba, mà sao ba không đi xe ba
- Vào mẹ nhờ tý việc đi, giờ ba nhờ Khanh chở đi có việc. Cũng là để giải quyết chuyện của Khanh để nó sớm đi học lại.
Nghe ba nói vậy An chẳng giám nói gì thêm, chỉ mong sao cho nó sớm được trở về. Nó lấy xe chở ba An đi, ông bảo nó chở ông vào 1 quán cf khá yên tỉnh. Ông muốn nói chuyện với nó. Vào quán nó có cảm giác căng thẳng lắm. Ba An cũng chưa mở lời nó cũng chẳng giám nói gì. Ngồi nhâm nhi ly cf ông bắt đầu.
- Bác biết chuyện hôm nay cháu nói với 2 bác là vì điều gì. Bác biết chuyện giữa cháu và An là không có nhưng bác vẫn muốn giúp cháu. Không phải vì muốn sau này cháu vì chuyện này mà phải chịu sự ràng buộc nào đó. Bác biết An có tình cảm với cháu, bác cũng mong nó sẽ tim được hạnh phúc cho mình. Bác cũng mong sau này nếu 2 đứa không thành duyên thì cũng xem nhau là bạn bè. Bác cũng chỉ có An với thằng Bình nên cũng không muốn tụi nó buồn phiền gì nhiều. Cháu hiểu ý bác nói chứ.
- Dạ cháu cũng biết như vậy. Nhưng có những chuyện cháu thấy cũng hơi áy náy. Cháu cũng muốn nói mọi chuyện cho bác rỏ, cháu không muốn sau này khi bác biết sự thật sẻ nghĩ khác về cháu. Còn chuyện tình cảm giữa cháu và An cung không thể nói trước được ngày mai ra sao. Sự thật thì cháu và An đã đi quá cái giới hạn của bạn bè, cháu vẫn lo lắng về điều đó. Không phải cháu sợ phải chịu trách nhiệm hay điều gì mà chỉ cảm thấy tụi cháu vẫn còn trẻ nếu làm bố làm mẹ có lẽ là hơi sớm.
- Bác hiểu những suy nghĩ của cháu lúc này, làm cha bác cũng hiểu được những lo lắng đó của cháu. Bác thấy cháu đã suy nghĩ được như vậy bác cũng thấy vui. Chuyện của 2 đứa sau này cháu tự biết cách để giữ cho nhau. Bác cũng không khắc khe trong chuyện đó, nhiều lúc cũng nghĩ thoáng ra cho lớp trẻ bây giờ. Nhưng cũng đừng nghĩ rằng bác không nói vậy là không quan tâm đến mấy chuyện đó nha.
- Dạ, cháu hiểu mà. Sau này cháu sẽ biết cách để tránh không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chỉ sợ giờ chuyện An nói với bác không mà thành có cái thì cháu cũng không biết nên làm sao.
- Cháu đừng lo mấy chuyện đó nhiều. Bác làm cha bác biết cách để sử lý mà. Cũng chỉ mong sau chuyện này cháu cố gắng học tập, sau này khi ra trường bác sẻ tạo điều kiện thêm.
- Dạ, cháu sẽ cố gắng.
- Bác thấy quý cháu vì tính cách của cháu. Giờ thì cứ ở lại nhà bác, khi nào mọi chuyện bác giải quyết xong rồi hãy ra nhà. Đưng suy nghĩ nhiều mà buồn phiền.
Nó chẳng nói gì thêm. Nó thấy sao lòng mình nhẹ nhỏm, chưa bao giờ nó gặp được 1 người bố hiểu và thương con cái như ông. Nó thấy ba An thật là bao dung nhưng cũng thấy sợ. Sợ sau này nếu nó và An không thành với nhau nó cũng chẳng giám nhìn mặt ông. Tuy ba An nói không có sự ràng buộc nhưng lại có 1 sợi dây vô hình ràng buộc nó. Điều làm nó lo sợ hơn bây giờ là cứ ở trong nhà An vậy thì chẳng thể tránh khỏi sự va chạm về thể xác giữa nó và An. Sử dụng BCS thì nó chẳng thích tý nào, mà bảo An phải dùng thuốc thì sợ ảnh hưởng sau này. Suy nhgĩ nhiều cũng chẳng biết làm sao thôi thì kệ mẹ nó tới đâu hay tới đó vậy. Nó và ba An về nhà, An ra mở cửa cho nó.
- Ba chuyện anh Khanh sao rồi ba
- Uhm, cũng gần xong rồi đó. Đợi it ngày nửa, chắc cũng không lâu đâu. Sao giờ mà chưa đi ngũ.
- Đợi ba vơi Khanh về mở cửa nè.
- Thôi đóng cửa rồi đi ngủ, cũng gần 10h rồi đó.
An đóng công lại rồi lẽo đẻo theo sau lưng nó. Ba An mới vào phòng riêng đóng cửa lại 1 cái là An đã kéo nó vào phòng.
- Anh với ba đi gặp ai vậy
- Chẳng gặp ai cả, anh với ba đi uống cf thôi.
- Thế anh đã nói chuyện với ba rồi ak. Em đã bảo là nói chuyện với em trước khi anh nói mọi chuyện cho ba biết mà.
- Anh chưa nói gì với ba cả. Mà ba cũng đã biết rồi, không cần anh phải nói.
- Ủa ba biết chuyện gì.
- Thì chuyện em nói láo với bà là có bầu chứ gì nửa.
- Làm sao ba biết được, thế ba có nói gì anh không.
- Có ba nói nhiều lắm, Tóm lại là...
- Là sao, nói
- Thì ba nói từ nay giao em cho anh, anh ưa làm gì thì làm
Chỉ nói đến đó nó đã ôm lấy An, Nó chẳng muốn phải suy nghĩ gì nhiều thêm nửa. Tuy cũng hơi sợ nhưng nó cũng chẳng thể kiềm chế được. Sáng tỉnh dậy ba mẹ An đã đi làm. Nó và An đi ăn sáng rồi chở An đến trường đi học. Nó ngớ người ra khi dừng lại trước trường An.
- Có nhầm không vậy, sao lại là trường đại học. Em học gì ở đây.
- Ơ thế anh không biết Ak, Em học đại học xxxx năm 1 mà. Lớn hơn anh 1 tuổi đó chứ đừng có tưởng bở.
- Trước giờ có nói gì đến mấy chuyện đó đâu mà biết với không. Thế không sợ bị thiệt thòi ak
- Có gì đâu thiệt thòi, làm em cũng được miễn sao có anh là được rồi. Thôi em vào học đây, Anh đi đâu đó chơi hay đi uống cf rồi khoảng 9h30 đến đón em.
- Uhm em vào học đi.
An vào trường, nó lấy xe đi qua nhà thằng Bờm. Nó thấy mình cũng vô tâm thật ngay cả tuổi của An nó cũng chẳng biết. Nghĩ lại nó thấy buồn cười thật. Dừng trước cổng gọi thằng Bờm mà nó không có nhà. Nó chạy long vòng rồi tạt vào 1 quán cf ngồi uống cf 1 mình. Chán chê nó lại chạy ra quán nét, đợi dài cổ mới đến 9h30. Chạy đến trường đã thấy An đứng ở cổng.
- Về nhà hay đi đâu đây
- Chồng chở em đi qua đường Hùng Vương có tý việc.
- Trời thôi tội lắm người ơi. Có dụ xưng hộ vậy nửa ak
- Hjhj, thì Ba giao em cho anh rồi. Xem như ba thừa nhận 2 đứa mình là vc rồi chi nửa.
- Em đừng nói vậy, mấy chuyện đó không phải cứ thích la nói đâu. Trứơc lúc xảy ra chuyện giửa anh và em anh đã nói trứơc rồi. Sau này nếu em vẫn châp nhận đi bên cạnh anh thì hãy nói đến chuyện đó. Đừng nói trước sau này lại trói buộc nhau mệt lắm.
- Em biết mà, Chỉ là cách xưng hô thôi không chết ai đâu mà anh lo.
Nhìn mặt An nó biết mình nói hơi quá nên cũng chẳng nói gì thêm. Nó chở An qua bên Hùng Vương. Tưởng có chuyện gì thì ra là đi chọn áo quần cho nó. Nó chẳng màng gi mấy cái vụ đó, chon đại 3 cái ao thun là xong. Trên đường về nhà An cứ cằng nhằn nó về chuyện ăn mặc.
- Lúc nào cũng quần rin ao pun, mặc không biết chán ak
- Đâu có đâu, đi học mặc đồng phục mà hjhj
- Ai nói chuyện đi học mà nói vậy, lý sự cùn
- Thì tại em nói vậy mà. Mà mặc như vậy cũng thấy được rồi
- Ít nhất cũng chon mấy cái ao sơmi màu mặc vào cho lịch sự chứ.
- Thôi thôi, đừng nói đến mấy chuyện đó nửa đau đầu lắm. Áo với chả quần, mặc vậy được rồi. Mặc nửa đẹp zai gái chạy theo em đừng trách ak nha.
- Không giám đâu, ngoài những người trước đây ra. Tính từ bây giờ có thêm con nào nửa thì anh coi chừng.
- Sao nói là không cấm anh.
- Không cấm nhưng chắc chắn không có con nào giám đi theo anh nửa đâu. Hjhj



















Tiếp: Nó chở An về nhà, hôm nay không biết sao ba mẹ An không về ăn trưa. Thằng Bình cũng chẳng thấy đâu. An điện cho mẹ mới biết là ông bà đi ăn cưới rồi đi làm luôn. Nó với An phải tự túc. Nó phải chở An ra chợ rồi thì lẽo đẻo đi theo xách thức ăn. Mệt vãi, về nhà con phải phụ nấu ăn. Ăn trưa xong 2 đứa chui tọt vào phòng, lại 1 ngày vất vả đóng thuế . Chiều nó lấy xe đi loanh quanh, An đòi đi theo nó không cho đi vậy là An giận nó. Nó cũng chẳng màng, lấy xe nó chạy ra 1 tiệm vàng ở gần đó. Định kiếm tiệm cầm đồ mà sợ người ta cầm rồi cắt bớt đi nên nó quyết định bán luôn. Nó cũng chẳng biết cái dây chuyền của thàng Khôi giá trị bao nhiêu. Đến lúc họ cân lên tính ra tiền nó trố mắt, gần 5triệu vậy là 2chỉ rưởi. Nó cũng chẳng cần nhiều đến vậy, mà cầm nhiều vậy không biết sau nay ra tiền đâu mà làm lại. Nó cầm tiền ra về, chia thành 2 khoảng nó để lại 3 triệu vào ba lô con lại để tiêu. An biết chuyện nó đem vàng của bạn đi bán cứ cằng nhằng. Tối hôm đó no chẳng muốn đi đâu mới 7h30 nó đã chui vào phòng Thằng Bình ngủ. An nói gì nó cũng chẳng chịu chở An đi cf. Sáng dậy An đi học cũng chẳng thèm gọi nó dậy chở đi. Tỉnh dậy nhà chẳng còn ai, đói bụng nó đi ra quán ăn sáng. Chẳng có xe nó cũng chẳng biết đi đâu, thấy bực bực vi An đi hoc mà không nói nó chở đi làm nó giờ có muốn đi đâu cũng không có xe. Lủi thủi ra quán nét thì nó giật mình vì An chạy xe cắt côn rồi đến gần nó còi 1 cái inh ỏi. Bực mình nó chửi luôn
- Điên ak
- Gì ghê vậy giởn tý mà.
- Đang bực giỡn giỡn gi
- Thôi em xin lổi, anh dậy lâu chưa, giờ đi uống cf ha.
- Mới dậy, giờ đi ra nét tý đã.
- Ra net làm chi, nt cho ai ak
- Có tý việc, hỏi gì nhiều thế. Làm gì cũng phải báo cáo ak
- Thì em thấy nên hỏi vậy thôi, tưởng anh gửi tin cho ai thì lấy đt em mà điện cho khoẻ.
- Thôi không cần đâu, anh ra nt cho đứa bạn.
- vậy chở em ra đó rồi đi uống cf.
Chở An ra net nó ngồi mở nick lên. Mới hôm qua đến giờ mà nhỏ nt cho nó rất nhiều. Nó biết nhỏ buồn vì nó nhiều lắm, nó cũng chẳng biết nên làm sao để nhỏ đừng buồn nửa. Nhỏ cũng không nói gì đến chuyện nó và An nhưng trong nhưng câu nói đó có chứa 1 hàm ý nào đó. Chở An đi cf nó cũng chẳng nói gì nhiều, ngồi nhâm nhi ly cf rồi suy nghĩ về 1 điều gì đó. Nó thấy nhớ nhà, đi mấy ngày nó mới biết cảm giác xa nhà là thế nào. Lấy máy An điện ra nhà chẳng có ai bắt máy. Nó thấy buồn và nhớ nha da diết. Từ ngày vào đây nó chẳng làm gì, cứ quanh quẩn với An. Rồi thì cf không lại ra tiệm nét. Chẳng học hành hay có 1 cái gì khác, nó thấy nhàm chán cải cảnh đó. An thấy nó buồn củng chẳng nói gì nhiều. Chiều hôm đó An phải đi học gì ở trường, nó chở An qua định lấy xe chạy qua nhỏ xem thế nào vừa mới đi cách trường1 đoạn thì 1 thằng chặn xe nó lại.
- Mày là gì với con An, mấy hôm nay tao thấy mày chở con nhỏ đó đi hoài vậy. Thằng đó chắc học cùng trường với An chặn xe nó lại
- Dạ có chuyện gì không anh. Nó biết có chuyện chẳng lành, nhìn ra xa thấy có mấy thằng nửa chắc chắn là đi với thằng chặn nó.
- Tao hỏi mày để mày hỏi lại tao ak
- Dạ, An là em gái con chú em. Mấy bửa nay vào nhà chú chơi không có xe nên chở An đi học để mượn xe đi có việc.
- Mày tưởng tao không có mắt ak. AE mà chở đi rồi ôm eo kiểu đó ak
Thằng đó vừa nói dứt câu đã tát nó 1 cái thật mạnh. Nó cũng chẳng tránh và cũng không phản kháng gì.Nó không muốn xảy ra thêm chuyện gì nửa. Mấy thằng bên kia thấy vậy lao tới, thấy nó không có gì là chống đối mấy thằng đó cũng chưa ra tay.
- Giờ tao cho mày nói thật nếu mày còn nói láo thì chuyện gì xảy ra mày tự hiểu.
- Em nói thật mà, anh không tin thì cứ hỏi An. Giờ mà nó nói thật chắc cũng ăn thêm trận nửa .
Nhìn vẻ mặt nó tội lổi vậy mà mấy thằng đó chẳng để yên cho nó. Chắc tụi nó quyết dằn mặt nó nên thấy nó vậy 4 5 thằng cứ thế mà đánh nó. Nó chẳng đánh trả lại hay tìm cách chạy trốn. Nó nhủ thầm sau này mọi chuyện được thu xếp xong thì nó quyết cho tui này lên bờ xuống ruộng. Đánh nó xong thằng đó nói với nó tránh xa An ra không thì nhừ đòn nửa. Mấy thằng đó bỏ đi nó dứng dậy phủi áo quần rồi chạy về nhà thằng Bờm.



















Về đến nhà thằng Bờm gọi cửa thấy thằng Bờm ra nó cũng chẳng nói gì lặng lẽ bước vào nhà. Thường những lúc như vậy nó sẽ tìm cách quay lại cắn tui đó liền. Vậy mà hôm nay nó vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì.
- Mi lại bị gì nửa vậy, sao áo quần nhớp, mặt mày lại bầm thế?
- Ờ, không sao cả. Mấy thằng ghen vớ ghen vẫn chặn đánh thôi.
- Có chuyện đó nửa ak, sao hôm nay mi hiền vậy. Không ***g lộn lên như trước, Hay là sợ dân thành phố.
- Tau chẳng sợ gi mấy thằng đó cả. Giờ chỉ muốn yên phận cái đã, giờ mà gây thêm chuyện nửa có nước đi đảo khỉ mà ở thôi. Với lại giờ không muốn ông bà già An lo thêm nửa. Sau này ân nghĩa chồng chất mệt.
- Mà đầu đuôi sao, ai ghen ai, mà mi yêu con An ak
- Tau chẳng biết nửa, chiều ni chở con An qua trường học mới quay xe đi thì bị mấy thằng đó chặn lại.
- Thằng đó đi chiếc Jiu V phải không?
- Uhm, sao mi biết
- Thằng đó sao không biết, Thằng Cường hồi học cấp với con An nó với con An yêu nhau từ hồi học 12, con An quen mi ít bửa thì nó với con An chia tay. Giờ thấy mi vậy ghen phải rồi hjhj
- Ghen thằng cha mi ak. Thấy ri chưa đủ thê thảm ak. Mẹ tưởng sao vây mấy thằng lại đánh 1 thằng chẳng chống đối.
- Mà sao tau hỏi mi không trả lời, mi với con An sao. Bồ hay là người yêu
- Sao cũng được, giờ chẳng biết nên nói sao cho đúng cả. Thôi lấy tau bộ áo quần thay rồi đi cf. Mi nhiều chuyện quá.
Nó và thằng Bờm đi uống cf. Nó nghĩ chẳng hiểu sao con An lại yêu nó nửa. Trong khi thằng đó cũng được, lại dân thành phố, cũng thuộc nhà khá dã. Còn nó thì chẳng có gi cả, cũng chẳng hiểu đầu óc An nghĩ gì. Nó cứ suy nghĩ vẫn vơ rồi nc với thưàng Bờm chẳng để ý giờ giấc. Sực nhớ đến giờ chở An nó chạy quýt. Đến trường nó lại thấy thằng Cường ở cổng, nó cũng chẳng nói gì quay xe chở An về. Nó biết gì thì gì rồi cũng xảy ra chuyện thêm lần nửa, không biết nó có đủ sức để chịu trận nửa không . Mãi suy nghĩ thì nó giật mình bởi tiếng hét của An.
- Đi nhầm đường kìa
- Ờ quên
- Sao anh như người mất hồn vậy, mà sao mặt lại bầm thế kia.
- AK không sao cả, tại va phải trụ điện nên bị vậy
- Trời nói láo gì ngốc vậy, có chuyện gì nói em nghe coi.
- Không có chuyện gì cả mà.
- Hay thằng đó đi kiếm chuyện với anh
- Thằng đó là thằng nào.
- Thằng Cường người yêu củ của em, lúc về thấy nó đứng ở cổng trường. Nó lườm anh ghê lắm không thấy ak.
- Không để ý nên không biết, giờ anh chở em về nhà rồi đi có tý việc tối chắc anh ăn cơm với đứa bạn.
- Anh lên con nhỏ T phải không?
- Ờ lâu rồi không lên, lên tý về không ở lại đâu mà sợ hjhj.
- Quyền anh mà, thích ở lại hay không thì tuỳ.
Nó chẳng thèm nói gì, chở An về nó quay xe chạy lên phong nhở. Lên đến cổng trọ nó chẳng giám vào. Nó sợ nhỏ thấy nó như thế này lại lo lắng, sợ nhỏ sẻ buồn vì nó nửa. Nó chạy xe ra bưu điện, điện ra nhà xong nó điện cho nhỏ. Nhỏ nói với nó nhiều chuyện lắm, nó thấy nhớ va muốn được ở cạnh nhỏ nhưng bây giờ thì không thể. Cúp máy nó chạy xe lòng vòng rồi về nhà An để xe vào nhà xong nó xin phép ba mẹ An đi qua nhà đứa bạn có việc ở lại bên đó luôn. Giờ nó chẳng thể kiềm chế được nổi nhớ mong nhỏ. Nó mặc cho An nói gì, giờ chẳng có ai có thể cản nó gặp nhỏ được. Đi bộ ra ngoài bắt xe ôm, nó giờ chẳng có suy nghĩ nào ngoài việc gặp nhỏ cả.






















Ngồi sau xe nó cũng suy nghĩ nhiều lắm, không biết nó làm vậy có khiến ba mẹ An buồn hay không. Nó chỉ cảm thấy có lỗi với ba An, ông đặt nhiều hy vọng vào nó vậy mà. Nó cũng chẳng biết nên làm sao, thôi thì mai về nói chuyện với ba An sau. Đến phòng trọ Nhỏ mở cửa nhìn thấy nó nhỏ có vẽ vui mừng. Có lẽ nhỏ cũng nhớ nó nhiều lắm.
- Sao Khanh lại đến giờ này, không phải ở dưới nhà An ak
- Khanh nhớ T
Nó ôm chầm lấy nhỏ, bao nhiêu nhớ nhung là bấy nhiêu nước mắt nhỏ cứ tuôn trào. Nằm bên cạnh nó nhỏ nói với nó bao nhiêu là chuyện, nó cũng chỉ mong những điều nhỏ nói sẽ thành hiện thực. Đêm đó nó không sao ngủ được, cứ suy nghĩ không biết ngày mai sẽ ra sao. Giờ nó chẳng biết nên làm như thế nào cả. Nó, An, Nga và Nhỏ nó chẳng biết nên xử lý ra sao. Cả ba người đó đều nói rằng sẽ để cho nó được tự do, không muốn ràng buộc nó. Dù nó có làm gì thì họ cũng sẽ không hận hay ghet nó. Nhưng nó thừa hiểu được chẳng có người con gái nào muốn chia sẽ người mình yêu với ai. Nhỏ cũng vậy thôi, mấy hôm nay nó biết nhỏ buồn vì bên cạnh nó có thêm An. Không nói ra nhưng nó cũng lờ mờ đoán ra được. Sáng nó dậy thật sớm chở nhỏ đi uống cf, nó muốn nói với nhỏ 1 điều gì đó nhưng chẳng thể mở lời. Cả buổi sáng nó và nhỏ cứ quấn lấy nhau, bao nhiêu yêu thương nó dành cho nhỏ. Có lẽ hôm đó nó thấy cuộc đời thật hạnh phúc dù hiện tại có rất nhiều chuyện xảy ra. Trưa đang ăn cơm thì An lên, vào phòng An cũng chẳng thèm chào nhỏ làm nó thấy bực mình.
- Tý anh chở em đi qua trường có việc nha
- Chiều nay anh bận rồi, mà sao không chạy xe qua trường mà phải đợi anh chở.
- Định nhờ anh chở đi qua tý rồi về nhà em ba có chuyện muốn nói với anh
- Em qua trường đi, tý anh về nha em sau.
- Thôi, Khanh cứ chở An đi đi, bửa khác lên T chơi sau được. nhỏ nói làm nó càng thấy thương nhỏ.
- Thôi, An tự đi đựơc mà. Tý chở T qua nhà sách về rồi Khanh về sau được.
- Không cần đâu, mai T qua nhà sách mua mấy thứ đó sau được.
Nhỏ nói làm nó chẳng thể từ chối được. Nó không muốn làm nhỏ phải khó xử đành phải chở An qua trường. Mẹ đang bực, đến trường cái thấy thằng Cường lại đứng ở cổng với mấy thằng nửa. Mấy thằng đó cứ nhìn nó chằm chằm, nó vẫn bình tỉnh chẳng e sợ. An biết chuyện nên chẳng chịu vào trường, An đến rồi nói chuyện gì đó với thằng Cường. Quay lại An nói nó cứ về đi tý 3 giờ qua đón An, sẽ không có chuyện gi đâu. Nó cũng chẳng quan tâm chuyện mấy thằng đó có gây sự với nó nửa hay không. Nếu hôm nay tui nó có gây sự nó cũng sẽ tìm cách để tẩu thoát . Nói cứ y như là, nó mới chạy cách trường gần 1km thì mấy thằng đó bám theo nó. Nó chẳng đam mê tốc độ nên chẳng mấy chốc tụi nó đã bám sát sau lưng. Nó chẳng biết đường nào để thoát thân, bổng nó nhờ cách đây 1 đoạn có cái trụ sở của phường. Nó rú ga thật mạnh rồi chạy tọt vào trong. Mây thằng đó thấy nó chạy vào phường chẳng thằng nào giám mò vào. Chắc là yên thân rồi . Nó nghĩ vậy nhưng vẫn lo vì tụi đó cứ đứng ở gần đó chẳng chịu đi. Thôi thì cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng thì đành chịu vậy. Tới đâu thì tới. Nó đi vào phong bảo vệ xin cha bảo vệ cho nó điện 1 cuộc điện thoại vì xe bị hỏng mà không đem theo tiền giờ điện về nhờ anh đem tiền qua sửa xe. Cầm máy nó bấm số thằng Bờm.
- Alo, anh Bờm ak em Khanh đây.
- Chi vậy cha nội bửa ni có rứa nửa ak
- Dạ, em chở con An qua trường đi về mà xe bị hỏng nhắc mãi mới đến được trụ sở phường xxx. May sao chú bảo vệ cho em điện nhờ, anh đem tiền qua cho em sửa xe cái. Nhớ đem tiền qua nhiều nhiều nha.
- Ờ tau hiểu rồi, 15p tau qua tới mi cứ yên tâm ở đó.
Cúp máy chưa đầy 10p thằng Bờm đã đứng ở cổng gọi nó. Chưa ra khỏi cổng thằng Bờm đã hỏi dồn dập.
- Có chuyện gì vậy thằng cường lại tìm mi gây chuyện ak. Sao giờ có tính chuyện giải quyết 1 lần cho xong không.
- Quyết cái đầu mi ak, đã bảo đi qua nhiều nhiều tý mà mi đi có 1 minh vậy. Định làm anh hùng ak
- Mi khỏi lo, mấy đứa kia đứng ở góc bên kia. Mi cứ đi ra nếu thằng cường mà chặn mi lại thì xem như hôm nay nó khổ đời rồi.
- Tau không muốn gây thêm chuyện nửa. Tau chỉ muốn qua đông đông tý để tụi đó biết đường mà rút lui. Còn nếu tau muốn chơi thì đã kẹp hàng theo trong xe để phòng thân cần gì phải điện mi hay đi trốn tụi nó nhục như thế này.
- Uhm, giờ mà làm to chuyện nửa chắc mi hết đường về nhà hềy.
- Cái đầu ngu mi thì chỉ ngang đó thôi hjhj
















Mấy bữa nay nhiều việc quá nên không gỏ chap hằng ngày được. Tối qua định bật máy lên gỏ thì mù mắt nên đi khò khò hjhj. Mình sẽ cố gắng tranh thủ thời gian rảnh để gỏ. Mong sẽ hoàn thành sớm quyển hồi ký này.
Tiếp:
Nó và thằng Bờm bước ra cổng đề máy chạy 1 đoạn thì thằng cường với mấy đứa nửa qua chặn xe nó lại.
- Tưởng gọi ai quá chứ gọi thằng Bờm qua thì cũng như không, nó chưa đủ tuổi để bảo kê cho mi đâu. Bờm mi biết điều không muốn rắc rối thì thoát đi. Dù gì cũng quen biết tau trừa cho mi 1 lối đi đó.
- Thằng Bờm tức đỏ mặt. Tao đéo bảo kê bảo két gì ở đây cả. Nó là thằng bạn chí cốt của tao, nó vào đây cũng chỉ để lánh nạn. Mi nên hiểu điều đó.
- Ơ mi đình hù tao đó ak. Bửa trước nó nhừ đòn rồi mà hôm nay còn giám chở An qua trường chạy ngơ ngơ trước mặt tao.
- Chuyện giữa mi với con An ra sao tao không quan tâm, Còn con An thích thằng bạn tao là việc của nó. Mi đừng bao giờ có suy nghĩ đánh nhau thì sẽ dành được tình cảm từ An.
- Tao đéo cần biết An thích nó hay nó thích An. Tao thấy gai mắt là tao đánh. Tụi bây vây 2 thằng này lại
Mấy thằng đó đứng vây quanh, thấy vậy mấy đứa bạn thằng Bờm rú xe qua cũng 9 thằng chứ không ít. Trên tay thằng nào cũng cầm cây tip, thấy tình thế không ổn thằng cường định chuồn thì bị 1 thằng bạn của Thằng Bờm tóm lại.
- Lúc nảy đứng bên kia thấy mi to mồm lắm sao giờ định chuồn vậy. Thằng Bờm không đủ tuổi bảo kê cho bạn nó nhưng tau thì thừa sức nha.
- Mi cứ thử đụng vào thì biết, Nghe giọng mi không phải ở đây nên tao không trách.
- Đừng có thách thức thằng này, dù mi có là con của chủ tịch tỉnh thi hôm ni cũng vỡ mồm.
Vừa nói dứt câu bạn thằng Bờm ( tên Quang )đã đấm thằng Cường 1 phát ngã lăn ra máu mồm cứ thế mà tuông. Mấy thằng kia thấy đông nên cũng chẳng giám hó hé gì.
- Thôi anh, kệ tụi nó vậy là được rồi.
- Thằng em cứ để anh, mấy thằng chó này phải cho nó biết. Chứ không lúc nào cũng cứ lấy cái mác con ông nọ bà kia ra doạ người ta.
- Kệ nó anh ak. Em giờ chỉ muốn yên thân cho qua cái đoạn này đã. Cũng chẳng muốn làm to chuyện, thằng em dính vào thêm rắc rối.
- Uhm, vậy thôi về. Mẹ mấy thằng chó.
Mấy thằng rú xe về, thằng cường vẫn to môm chửi với theo. Nó chở thằng Bờm về, mấy đứa bạn nó về hết chỉ có anh Quang với thêm thằng nửa đi cùng vào quán cf. Mời ngồi uống cf tý thì thằng Bờm giới thiệu. Anh Quang nghe giới thiệu cái là nhìn nó cười.
- Anh nghe thằng Bờm nói về thằng em rồi. Lúc nảy nó chạy qua gọi anh đi tưởng ai chứ đi giúp thằng em thì anh dong cả 2 tay.
- Dạ có gi đâu anh. Hay ho gi đâu mà kể, giờ phải đi lánh nạn nè.
- Không anh thấy em được, chừng đó mà bản lỉnh lắm. 17 tuổi mà cầm hàng chém người ta được thì không phải vừa rồi hjhj.
- Cũng chỉ là cùng đường thôi. Giờ cứ trốn chui trốn lủi nè, có nhà mà có về được đâu.
- Anh được như em là anh trốn cả đời luốn ấy chứ. Trốn mà được ở cùng người đẹp như con An thì anh trốn riết hjj.
- Anh không thấy đã đi lánh nạn rồi mà dính vào đàn bà cái là vẫn khổ ak.
- Thì sông có lúc người có khúc mà em. Chỉ tại mấy cái thằng chó đó không biết nghĩ thôi. Tình cảm chứ có phải thứ gì đâu mà đánh nhau để dành. Óc bã đậu thật
- Mổi người 1 cách suy nghĩ mà. Chỉ sợ ...
- Sợ gì, Sợ sau này tụi nó tìm anh gây chuyện ak. Em khỏi lo mấy cái đó, tụi nó chưa đủ tuổi để làm mấy chuyện đó đâu.
- Thì em cũng chỉ thấy ngại, nếu sau này tụi nó gây sự với anh có bán máu em cũng trả cái ơn anh hôm nay.
- Anh em chơi với nhau ơn nghĩa gì. Sống có tình với nhau là được rồi. Tối rảnh chở con An đi uống cf rồi AE làm vài ly giao lưu.
- Dạ.
Ngồi uống cf đến chiều thì nó chở thằng Bờm về. Anh Quang không yên tâm nên chạy cùng nó qua đón An về. Kể ra thì cũng tội mới quen nhau mà anh Quang cũng nhiệt tình với nó lắm. Sau này mới biết nhà ông chỉ có 1 mình ông, ông thích có đứa em mà chịu. Nghe thằng Bờm kể về nó ông cũng kết nó lắm. Sau này vi thế mà nó làm em kết nghĩa của ông. Chở An về nhà ăn xong nó và An đi cf rồi điện cho thằng Bờm rủ thêm Quang đi. Có 5 người đi uống cf mà nói chuyện ồn cả quán khiến cũng nhìn. Tới quán nhậu thì càng ồn ao hơn, Giọng thằng Rem bạn Quang đi cùng Quang lúc chiều là lớn miệng nhất.

























Cả nhóm đi nhậu về bét nhè, nó là người yếu nhất nên lúc về cứ thế mà gặp đội bóng yêu thích livepool. Nó chẳng cần về đến nhà, An chở nó ngồi sau nó trào ra cả đường (xe tưới nước thành phố được nghĩ dài dài là cái chắc ). Về nhà nó cũng chẳng biết là vào phòng nào, chỉ biết là đã về đến nơi an toàn. Sáng tỉnh dậy nhìn qua bên cạnh thấy An nó mới té ngửa. Không biết đêm qua nó vắt kiết sức bao nhiêu lần mà sáng dậy 2 chân đi chẳng nổi . Nó thấy hơi lo lắng, dù ba An có thoải mái đến đâu thì nó làm vậy cũng chướng. Nhìn đông hồ cũng đã gần 8h nó thấy yên tâm đi phần nào. Gọi An dậy đi ăn sáng thì có dt, thấy số thằng Bờm nó bắt máy luôn.
- Có chuyện gì gọi sớm rứa mi
- Có chuyện gì đâu, ông Quang rủ mi với con An đi ăn sáng cùng cho vui.
- Ờ vậy đợi tý, tau vệ sinh bộ cửa cái đã.
- Nhanh nhanh nha, tau đợi ở quán bún hến đường Hàn mặc kệ
- Ờ biết rồi.
Nó cúp máy mà lòng vẫn suy nghĩ. Không biết sao cha Quang mới quen mà có vẽ như thân thiết lắm vậy. Chẳng nhẻ ông thích An. Nó cứ suy nghĩ mà cũng chẳng biết câu trả lời ra sao. Đang miên man thì An đứng đằng sau ôm nó. Định chinh chiến thêm trận nửa mà vì anh em nên thôi. Đi ăn sáng cái cho nó bình an . Ngày hôm đó có vẻ bình yên, nhưng lại khởi điểm cho những ngày dậy sóng. Chiều hôm đó nó, An, Bờm với A Quang đi câu cá. Điện thêm thằng Rem đi cùng nửa cho nào nhiệt. Thằng Rem đến sau nhưng vẫn là người lớn miệng nhất. Câu cả buổi chiều chẳng được bao nhiêu cá nhưng cũng thấy vui. A Quang kể cho ca nhóm nhiều chuyện lắm. Quanh đi quẫn lại rồi lại lôi chuyện của nó ra.
- An, Ba em lo vụ Khanh sao rồi. Đã gần xong chưa
- Dạ mấy bửa nay it gặp ba nên cũng chưa hỏi, để tối nay về em hỏi đã.
- Hay là sợ người ta ra nên muốn câu giờ vậy hjhj
- Đâu có đâu, a Khanh vào cũng lâu rồi. Cũng mong ba giải quyết sớm cho anh còn ra đi học nửa.
- Uhm biết vậy thì tốt rồi.
- Thế thằng em ra trường học lại có vướng mắc gì nửa không.Nếu ra đó học mà sợ tui đó kiếm chuyện nửa thì cứ alo cho A.
- Em chẳng quan tâm, 1 lần vậy là đủ rồi. Mà mấy thằng đó chắc không giám nửa đâu. Sau vụ ni chắc ở trường giám sát chặt chẻ lắm nên cũng không lo.
- Uhm, rứa thì tranh thủ ra sớm mà học hành. Khi nào rảnh vào huế thì điện AE đi chơi cho vui.
- Dạ, vào Huế em điện thằng Bờm liền mà hj.
Cũng khá muộn cả nhóm mới về, định về phòng Quang làm cá rồi lai rai tý mà cũng chẳng còn tâm trí nào. Bước ra khỏi quán cái đã gặp thằng Cường đi cùng 1 hội nửa. Nó tiến đến chỉ tay vào Quang.
- Ak, thì ra là cái thằng không biết trời cao đất dày này. Mi ở đâu về đây mà hôm qua giám lớn tiếng. Hôm nay gặp lại thì coi như đời mi khổ rồi.
- Tao ở đâu về có liên quan gì đến đời mi không. Để xem hôm nay mi cho tao khổ sao.
- Mi cũng to miệng nhỉ, chưa thấy quan tai chưa đổ lệ nha con.
- Mi nói con với ai
Vừa nói xong Quang đã mở cốp xe lôi ra 1 cặp mã tấu. Đôi cho thằng Rem 1 cây,Quang cầm cây mã tấu trên tay định xông vào tụi đó thì nó ôm Quang lại. Nó không muốn lớn chuyện lên, nó đã chịu cái cảnh lẫn trốn này rồi. Nó không muốn vì nó mà thêm 1 người lâm vào đường như nó nửa. Nhưng nó đâu biết là Quang ra đây cũng là để lánh nạn. Nó làm gì Quang cũng quyết hơn thua với thằng Cường. Chỉ đến lúc An nói gì đó với thằng Cường hội thằng Cường ra về Quang mới nguôi.
- An, em nói làm gì với mấy thằng đó cho mệt. Tụi nó muốn chơi A chơi cho tới bờ. Mẹ muốn yên ổn mà cứ gặp mấy thằng chó đó là cứ sùng máu lên.
- Em chỉ không muốn xảy ra thêm chuyện gì nửa thôi. Tụi đó cứ ỷ lại vào GD, ba thằng Cường lằm Trưởng C.A KT nên nó vậy đó. Em chỉ nói nó về đừng kiếm chuyện nửa thôi.
- Kệ mẹ nó, nó thích cứ để nó kiếm chuyện. Nó gặp ai chứ gặp mấy thằng cùng đường như A thì nó khổ đời.
- Thôi về đi a. Kệ tui nó, tránh được thì tránh đi cho khoẻ.
Quang chẳng nói gì thêm nhưng nó biết Quang sẽ chẳng bỏ qua chuyện này. Và thằng Cường cũng sẽ chẳng để yên. Sau này nếu có sóng to gió lớn nó cũng chẳng thể ngoẳnh mặt làm ngơ được. Nó chỉ sợ lỡ có chuyện gì lớn nửa xảy ra, nó phải kiếm 1 nơi khác nửa để dừng chân thì nó khó có thể gặp nhỏ.



















Vậy là dự định lai rai của cả nhóm cũng tan thành mây khói. Nó chở An về nhà nhưng thằng Bờm rủ đi cf luôn. Ngồi uống cf nó mới biết Quang và Rem ra đây là vì lý do gì. Thực ra thì cũng giống nó ra Huế cũng chỉ để lánh nạn cả. Nghe kể về nó vậy nên Quang thấy kết nó lắm. Tối hôm đó về nhà An thì cũng là lúc ba mẹ An vừa về. Nó thấy hơi lạ vì ít khi thấy ba mẹ An đi về muộn như vậy. Vừa vào đến nhà ba An đã gọi nó lại. Thực ra tối nay ba mẹ An đi qua nhà người bạn xem thử việc nhờ giải quyết cho nó đã xong chưa.
- Bác vừa qua nhà bác P, Bác P nói là 2 ngày nửa là xong xuôi mọi chuyện. Ngoài trường bác cũng đã giải quyết xong cả rồi, ra trường sẽ bị kiểm điểm nhưng chỉ bị học kỳ 1 thôi.
- Dạ, vậy 2 đứa ngoài đó có bị gì không bác.
- Còn hỏi nửa, tụi nó nằm viện gần 5 ngày. Cũng chẳng có gì nặng, Bác có điện ra cho ba thằng Hà nói chuyện rồi. Ông ấy cũng sẽ không làm to chuyện đâu, dù sao cũng làm trong ngành họ cũng không muốn con cái dính dán vào mấy chuyện đó nên cũng dễ xử lý.
- Dạ vậy cháu cũng yên tâm rồi. Chỉ sợ tụi nó bị gì nặng thì khó cho bác.
- Biết vậy là được rồi, sau này cố gắng học hành. Tốt nhất thì nên tránh mấy chuyện đó đi, nhịn 1 tý cũng chẳng sao đâu.
- Cháu biết rồi. 1 lần là khiếp rồi.
- Còn 1 số chuyện nửa nhưng giờ chưa tiện nói. Ít bửa nửa khi nào chuẩn bị ra nhà bác sẽ nói sau. Thôi đi ngủ sớm đi.
Nó cũng chẳng biết chuyện gì nhưng cũng cảm thấy lo lắng trong câu nói đầy ẩn ý của ba An. Nó về phòng thằng Bìnhngủ, sáng chưa được 6h An đã qua gọi nó dậy.
- Anh dậy nhanh, dậy chở em đi có viêc
- Hôm nay dậy sớm vậy, có việc gì thế
- A Quang điện, nói qua chổ anh có việc
- Trời mới sáng sớm qua chi trời, tý nửa qua được. Anh ngủ thêm tý đã
- Thôi, dậy nhanh cái.
Nó chẳng thể nào ngủ được khi An cứ đứng bên cạnh rẹo rẹo. Chở An qua chổ Quang tưởng có chuyện gì hoá ra chỉ đi uống cf, vậy mà cũng gọi nó trong lúc đang ngủ ngon. Đi uống cf xong về fòng Quang thì Quang tặng cho nó món quà. Tưởng chuyện gì chứ quà nó ghét nhất, bạn bè chơi với nhau quà làm gì bày đặt. ( Đưa tiền là ok rồi ). Nó mở ra xem thì ra là cây mã tấu.
- Trời anh cho em cái này làm chi
- Để thằng em phong thân thôi, để trong cốp xe con An đi đâu cho yên tâm.
- Thôi, em không cần đâu. Cũng 2 3 ngày nửa ba An giải quyết xong mọi chuyện ra em ra nhà lại ak. Lúc đó cũng chẳng cần dùng mấy thứ này. Giờ thấy tởm rồi hjhj
- Thì cũng còn ở đây mấy ngày nửa. Không thừa đâu mà lo, anh đoán chắc tụi thằng cường sẽ tìm em lại cho coi. Mà lần này nếu gặp em chắc tụi nó kô giải quyết như lần trước đâu.
- Kệ tụi nó, giờ em gặp tụi nó muốn làm gì thì làm. Giờ mà dính thêm vụ nửa coi như công sức ba An mấy bửa nay đổ sông đổ biển hết.
- Thì em cứ để trong cốp vậy, chỉ là để phòng trường hợp bất đắc dĩ mới dùng tới thôi. Anh biết tụi nó sẽ không để yên đâu.
Nó cũng chẳng muốn nhưng cũng đành phải nhận. Nó biết tính nó nếu đến lúc máu chó nổi lên thì nó chẳng cần suy nghĩ gì nửa. Nếu cứ để cây mã tấu này bên cạnh có ngày rồi cũng có chuyện. Về nhà An nó tìm 1 chổ trong phòng An rồi cất cây mt đi. Chiều nó lại chở An đi qua trường, nó đoán gì rồi chiều nay tụi thằng cường cũng sẽ đón nó lại. Đến cổng trường nó đã thấy thằng cường với mấy thằng nửa ở cổng. Nó chở An thẳng vào nhà xe rồi ngồi trong trường đợi An về luôn. Nó nghĩ giờ ra gì gì tụi nó cũng sẽ gây chuyện. Dù không muốn nhưng Tốt nhất ở trong trường đợi An về luôn vẫn tốt hơn, Có An thằng Cường cũng sẽ phải e dè. Nghĩ vậy nên nó để cho tụi đó đợi cùng nó. Cứ nghĩ đến lúc An về tụi đó đợi lâu sẽ đi, ai ngờ ra đến cổng vẫn thấy đứng ở đó. Thấy nó đi cùng An ra thằng cường chặn lại.
- Mày chỉ được cái núp dưới váy đàn bà với nhờ vả AE thôi.
Nó cũng chẳng nói gì, giờ nó chỉ mong muốn 2 chữ bình yên. Nó không muốn làm ba An thất vọng, nó đã hứa với ba An sẽ không dính vào mấy chuyện đó nửa. vậy mà mọi chuyến cứ thế kéo đến.
- Ha ha, không biết nhục khi chui váy đàn bà hả con.
- Mấy anh cho em qua. Nó nghiến răng thật chặt để chịu đựng
- Cổng này tao thích đứng ở đây. Mày thích đi qua thì cứ bước qua mà đi. 1 thằng trong nhóm đó lên tiếng.
Nó đưa xe cho An rồi lặng lẽ đi qua. Nó ước giá như nó để cây mt trong xe thì thằng đó có nước mà nằm lầu 6 bệnh viện huế. Nó cố nhẫn nhịn để yên chuyện mà mấy thằng đó chẳng chịu bỏ qua. 2 thằng túm áo nó lại ngay trước cổng trường đánh nó mấy cái tát. Chỉ đến khi An hét lên tụi nó mới bỏ đi. Nó cảm thấy nhục nhã vô cùng nhưng nghĩ đến những gì ba An đã lo cho nó rồi những điều ông dặn dò nó vẫn cắn răng chịu đựng. Hôm nay nó cố nhịn nhưng tụi đó chẳng để nó yên. Nó tự thề với lòng sẽ cho tụi này phải trả 1 cái giá thật đắc vì đã chà đạp lên lòng tự trọng của nó. Về đến nhà An đã hỏi nó, có lẽ An thấy hôm nay nó khác hẳn.
- Sao hôm nay thấy anh lạ vậy
- Lạ sao
- Thì khác với tính cách của anh chứ sao. Nếu như trước đây tụi thằng cường mà làm như vậy thì giờ chắc anh cũng không ngồi yên ở đây đâu.
- Trước khác giờ khác. Thôi em đừng nói mấy chuyên đó nửa, anh đi tắm đây.
Nó đi vào phong tắm như để muốn rửa sạch những tủi nhục của hôm nay. Tắm xong nó lặng lẽ vào phòng An, nó khẽ ôm An.
- Em nè, hôm nay thấy anh vậy em có buồn và coi thường anh không.
- Sao anh lại nó vậy. Em thấy vui chứ sao lại buồn.
- Sao lại thấy vui
- Vì em cũng không muốn anh như trứơc, lỡ có chuyện gì thì hối hận cũng muộn rồi. Thôi thì tụi nó muốn làm gì thì làm, em chỉ cần anh được binh yên bên cạnh em là được rồi. Có chịu thiệt 1 tý cũng không sao, còn ai đánh giá anh sao cũng kệ họ.
- Em không sợ bạn bè em thấy anh như vậy. Họ sẽ chê bai lại đi yêu 1 thằng hèn nhát như anh ak.
- Ai nói gì mặc họ. Nếu đã là bạn thân của em thì tụi nó sẽ hiều vì sao anh làm như vậy. Còn nếu bạn thân em mà nói như vậy thì ko phải là bạn em.
- Uhm, thôi em đi tắm đi rồi mình nấu ăn. Ba mẹ cũng sắp về rồi.
Nó cảm giác 1 cuộc sống như vậy thật binh yên. Nó ước 1 ngày nó cũng sẽ có 1 mái ấm như vậy, dù có phải trả cái giá bao nhiêu nó cũng sẽ chấp nhận. An vào phòng tắm no lặng lẽ lấy cây mt ra bỏ vào cốp xe. Tối đó ăn xong nó lấy xe đi qua nhà thằng Bờm. An đòi đi theo nhưng nó không cho, chỉ bảo lâu rồi nó với thằng Bờm không đi nhậu nên tối nay 2 thằng đi lai rai tý rồi về. An cũng chẳng nói gì thêm.
















Nó qua nhà gọi thằng Bờm đi cf, ngồi cf mà nó chẳng nói gì nhiều. Cũng chẳng nói gì đến chuyện lúc chiều, nó cũng đang lưỡng lự. Có nhiều thứ để cho nó phải đắng đo suy nghĩ lắm. Giờ nó mà làm điều gì nửa coi như công sức ba An lo cho nó bữa giờ đổ xuống sông hết. Nó ngồi trâm tư thì đt thằng Bờm reo lên. Hình như là Quang gọi, nghe giọng có vẻ khẩn cấp lắm. Tắt máy thằng Bờm kéo nó đi chẳng nói gì thêm. Nó cũng biết chắc chắn có chuyện gì không hay. Thằng Bờm chạy về nhà lên phòng xách cái bao vợt tenis xuống. Nó biết chắc Quang đang gặp chuyện. Chạy đến 1 quán nhậu ở đường Lê hồng Phong Nó và thằng Bờm đứng ở xa để quan sát. Nó thấy Quang và Rem đang ngồi nhậu, lúc đi nó cứ nghĩ là Quang đang bị ai đó vây. Không ngờ tới nơi chỉ để nhậu, làm nó với thằng Bờm chạy gần chết.
- Cha nội định thư 2 thằng em ak
- Đâu có đâu, tưởng thằng Bờm ở nhà 1 mình rủ nó đi nhậu mà sợ nó nhát lại ngồi cày game nên vọc nó vậy thôi.
- Trời làm 2 thằng đang ngồi cf chạy như chó đạp lửa về nhà xách hàng đi. Vãi cức thiệt
- Hjhj, ai biết em đi cùng nó đâu. Thôi ngồi lai rai tý chi rồi về, mà sao hôm nay đi 1 mình thế. Yêu tinh nhền nhện đâu mà thả rong vậy.
- Tối nay cho ở nhà xem TV rồi. Nhiều khi tối ni em ở lại nhà thằng Bờm có.
- Vậy thì khoẻ rồi, nhậu phê thì về phòng anh ngủ luôn cũng được.
Mấy AE ngồi nhậu đến hơn 11h thì về. Nó cũng chẳng muốn nói chuyện lúc chiều, nó biết nếu nói ra thì đêm nay hoặc ngày mai sẽ có chuyện. 4 AE chạy về 1 đoạn, nó ngồi sau và cảm giác có ai đang đi theo nó sau lưng. Ngoẳnh đầu nhìn lại nó thấy có 1 nhóm đi xe máy đang chạy ở sau lưng. Cũng khá đông, nó nhẩm tính cũng 7 chiếc xe, chở 2 có chở 3 có.
- Bờm có tụi nào nó chạy theo mình nảy giờ ak
- Tụi nào mà tụi, chắc bạn bè ai đó đi hát hay đi nhậu gì về cùng đường nên vậy thôi.
- Không, tau thấy tụi nó cứ đi theo mình nảy giờ mà.
- Vớ vẫn, sao bửa ni nhát vậy. Hay đi với con An nó tròn cổ rồi nên giờ teo dái rồi ak. Mi không thấy tao đeo cặp mt trên lưng ak , thằng nào mon men tau chém đứt tay hehe.
- Thôi cha nội, muốn bóc lịch ak. Có trong sổ đen rồi mà vẫn anh hùng nhỉ. Dọt lẹ đi cho yên thân cho rồi.
- Hehe, tau mà lo mấy cái chuyện đó ak. Có gì thì đi sai gòn với anh Quang. Mà làm gì phải chạy cho nhanh, đi nhanh tai nạn chít mẹ. Tau vẫn chưa biết mùi đời mà hjhj
- Mi nhiều chuyện quá. Chạy cho kịp Quang kìa.
Bờm chạy bám theo Quang. Về đến Cửa Ngăn 2 thằng mới ôm cua vào thành cái thì nó thấy nhóm đó chạy xe bám sát theo nó. Nó linh cảm có chuyện chẳng lành, thằng Bờm giờ cũng đã có cảm giác đó. 2 Thằng chạy theo cho kịp Quang, vừa đến đường xuân 68 thì tụi đó ốp xe vào chặn 2 xe Quang và Bờm lại. Dưới ánh đèn mờ mờ nó nhận ra thằng cường. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Chẳng cần thằng Bờm nói gì nó đã cầm cây mt trên tay. Thằng cường chỉ vào mặt Quang
- Haha, lại gặp 4 con chó này đi nhậu về rồi.
Giọng thằng Cường cất lên làm cho cả 4 thằng đều nóng mặt. Nó giờ đã ngấm men trong người, cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều cầm cây mt trên tay. Nó chẳng nói lời nào xông vào chém thằng Cường. Khoảng cách khá xa nên thằng Cường Chạy lui với nhóm nó. Thây vậy Quang mở cốp xe lấy cặp mt ra. Giờ trong tay 4 thằng đều cầm mt, nó giờ như hổ thả khỏi ***g. Nó cầm cây mt chỉ thẳng vào mặt thằng Cường đang đứng cách nó 1 đoạn.
- Hôm nay ân oán giải quyết 1 lượt cho xong. Mẹ mấy thằng mi muốn dồn tau vào đường cùng thì hôm nay xem như được toại nguyện rồi đó.
- Haha, với 4 thằng mi ak. Mi bị mù ak, chỉ với 4 thằng cùng mấy cây mt trên tay mà muốn giải quyết với tụi tao ak. Lên chém hết tụi nó cho tao
Thằng Cường nói xong nhóm bên đó cũng mười mấy thằng xông vào. Trên tay cầm mt có ống típ có. Nó biết giờ chẳng còn đường để mà lùi . Quang vẫn đứng vậy nhếch mép cười chẳng chút e ngại. Quang cởi cáo khoác lôi ra 1 cây súng trái khế ( theo nó nghĩ là vậy ). Nó cũng chẳng biết Quang lấy cái thứ đó ở đâu ra. Chỉ có thằng Rem đứng cạnh nó là hiểu. Rem nhìn nó cười rồi bảo mấy thằng đó đụng phải thằng Quang máu điên rồi. Thấy Quang cầm súng trên tay, mấy thằng kia chẳng thằng nào giám tiến đến nửa. Thằng Cường vẫn lớn tiếng.
- Mẹ tụi mày sợ ak, Nó chẳng giám làm gì đâu Súng giả đó.
Quang chẳng nói câu nào chỉ thẳng súng vào thằng Cường. Đoành 1 phát thằng Cường ngã xuống, giường như trúng vào đùi thằng Cường. Mấy thằng kia hoãng hồn đứng đơ như cục lơ, ngay cả nó cũng vậy. Nó cũng chẳng nghĩ là Quang sẽ làm vậy. Đến khi Quang bảo thoát nhanh, nó mới leo lên xe. 4 thằng phóng thật nhanh về hướng cầu Tràng Tiền. Nó ngồi sau cố gắng cất mấy cây mt vào trong túi tenis. Cũng chẳng biết là thằng Bờm chạy đi đâu. Nó ngồi sau và có vẻ lo lắng, nó chỉ sợ chuyện này vở lỡ ra Quang lại phải đi chổ khác để lẫn tránh nửa thì cực.



















Chạy về đến phòng trọ Quang nhắc xe vào trong nó mới thấy đỡ lo lắng. Nó biết gì rồi ngày mai cũng sẽ lớn chuyện. Ở cái thành phố bình yên này chẳng bao giờ có chuyện động trời đó. Nó cũng đã từng chứng kiến nhiều chuyện nhưng đụng đến súng là lần đâu tiên nó thấy.
- Sao anh liều vậy, cũng chẳng có chuyện gì lớn mà sử dụng đến mấy cái đó cả. Ngày mai gì rồi C. An cũng sẽ lùng cho mà xem.
- Anh không làm vậy thì giờ có còn mạng mà về đây không. 4 thằng mà chơi với tụi đó thì rồi 1 trong 4 thằng cũng sẽ đổ máu. Làm vậy thoát cho nhanh.
- Trời, cùng đường thi liều mạng với tụi nó. Dính vào mấy vụ này không yên thân được đâu.
- Thằng em khỏi lo, chỉ sợ thằng em gặp rắc rối thôi. Anh và thằng Rem sẽ ở lại đây không manh động gì đâu. Anh mới ra đây tụi nó cũng không biết chổ anh, với lại anh cũng không đăng ký tạm trú nên c.an cũng khó tìm ra. Chỉ sợ thằng chó đó biết em thì mệt chuyện.
- Cũng chẳng biết sao nửa, hay em ở lại đây với anh và thằng Rem luôn.
- Em cứ về nhà con An đi. Giờ em không về con An lại lo lắng, chuyện này chắc chắn trong đêm nay ba con An sẽ biết. Ông ấy sẽ có cách để em không bị dính dán gì.
- Thế anh thì sao, chẳng lẽ cứ trốn mãi trong phòng như vậy
- Nếu ba An đã nhúng tay vào thì coi như tụi anh cũng thoát tội. Ông ấy sẽ tim cách để vùi chuyện này, lúc đó anh va thằng Rem sẽ vào SG sau.
- Giờ lại nhờ vả ba An em thấy khó chịu lắm, ông đã giúp chuyện bửa trứơc giờ lại thêm chuyện này nửa thấy sao sao ak.
- Thì cũng chỉ là đường cùng thôi mà, tại tụi nó ép mình chứ anh cũng đâu muốn vậy. Giờ em cứ về nhà An đi cái đã, mai có gi anh điện vào số An. Đừng qua đây hay nhà thằng Bờm gì cả nha
- Dạ, em biết rồi. Có gì mai sáng điện sớm em biết nha.
Nó lấy xe máy chở thằng Bờm về rồi phi thẳng 1 mạch về nhà An. Mới đến cổng đã thấy An đứng ở đó.
- Anh vào nhà đi
- Sao em chưa ngủ mà còn đợi cửa, thằng Bờm điện em ak
- Không, ba biết chuyện tối nay rồi. Em lo anh có chuyện gì nên đứng đây đợi anh. Thôi vào nha đi đã
Nó cũng không ngờ là nhanh đến vậy, chưa đầy 1h đồng hồ mà ba An đã biết chuyện đó. Nó thấy lo lắng hơn, không biết mai sẽ đối diện với ba An như thế nào đây.
- Anh đi tắm đi rồi vào fong em
- Thôi anh qua fong thằng Bình ngủ được.
- Em có chuyện muốn nói với anh luôn. Nói trước để mai anh biết đường mà nói chuyện với ba.
- Uhm vậy được
Nó vào phòng tắm mà trong đầu vẫn miên man suy nghĩ. Không biết chuyên này giờ nên xử lý ra sao nửa. Chắc nó bỏ xứ mà đi qua. Vào fòng An nó chẳng biết nên nói gì với An thì An đã ôm lấy nó.
- Sao lúc chiều anh nhẫn nhịn được mà tối nay lại vậy
- Anh cũng không biết nửa, tại tụi nó muốn dồn anh vào đường cùng mà. Với lại có men trong người nửa nên không làm chủ được. Thế ba biết hết mọi chuyện rồi ak
- Uhm, mấy người trên phòng điện về cho ba. Em nghe ba nói chuyện với họ nên mới biết.
- Thế ba có nói gì không.
- Em nghe ba nói trong dt là mọi chuyện cứ yên như vậy. Mai ba lên rồi mới được giải quyết.
- Ba không hỏi gì em hết ak. Chắc ba giận anh lắm.
- Ba chỉ qua hỏi anh đã về chưa thôi. Nếu ba giận anh thì đã bảo mấy người trên phòng tự giải quyết rồi cần gì phải đợi đến mai.
- Lần này chắc anh khó thoát tội quá. Chuyện này lớn hơn trước nhiều, lúc đó cũng chẳng biết làm sao cả. Anh Quang lôi súng ra rồi trong tích tắc bắn thằng cường liền. Mà hình như chỉ trúng ở chân thôi.
- Anh cũng đừng lo lắng nhiều, ba sẽ có cách giải quyết chuyện này. Dù gì ba cũng đã giúp anh giờ chuyện này xảy ra ba cũng không thể làm ngơ được. Mai ba có hỏi thì anh cứ kể thật mọi chuyện cho Ba nghe.
- Thì nói thật chứ nói dối nửa mà chết ak.
- Anh nhớ nói nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện tối nay nha. Cả chuyện ở trường nửa, ba biết tường tận mọi chuyện ba sẽ hiểu vì sao anh làm như vậy.
- Thì tối nay tụi nó cố ý muốn kiếm chuyện mà, tụi nó đi cầm theo mt nửa thì chắc chắn đã chuẩn bị trước rồi.
- Thế anh không cầm theo chắc, lúc chiều giấu trong phòng em mà giờ có có đâu.
- Thì lúc tối cũng định kiếm tụi nó nhưng nghĩ đi nghĩ lại nên thôi. Vậy mà trên đường về tụi nó lại ví anh lại. Cũng may co anh Quang không thì cũng tan tác rồi.
- Thôi giờ đi ngủ đã, mai nói mọi chuyện cho ba để ba biết mà xử lý. Ba thương anh chắc sẽ tìm cách để giúp anh thoát ra vụ này. Sau này đừng làm ba phải khó xử nửa nha.
- Uhm, anh biết rồi. Cũng chỉ là cùng đường thôi mà.
An khẽ ôm nó, nó biết An lo lắng cho nó nhiều lắm. Nó cũng biết nó nợ An và ba An quá nhiều. Không biết sau này nó có thể trả hết hay không, nếu có 1 ngày nào đó nó có cơ hội để trả thì dù có bán máu nó cũng sẽ làm. Ôm An, nó thì thâm vào tai An “ Anh yêu Em”. Nó biết An chờ đợi câu nói này ở nó cũng đã lâu rồi. Hôm nay nó mới thấy được An yêu và lo lắng cho nó như thế nào. Sáng đó nó dậy rất sớm ( dù sau 1 đêm cày cuốc vất vã ) hôn lên trán An 1 cái nó đi vệ sinh cá nhân xong thì đã thấy ba An ngồi ở phòng khách. Ông gọi nó lại, nó thấy tim mình đập thình thịch.
















Nó tiến đến phòng khách mà cảm giác như bước vào địa ngục. Nó không biết sẽ phải trả lời những câu hỏi của ba An như thế nào. Nó khẽ ngồi xuống ghế mà mặt chẳng giám ngẫn đầu lên.
- Chuyện tối qua cháu làm gì bác cũng đã biết và nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện đó thì bác đã rỏ cả rồi. Bác biết cháu cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.
- Dạ cũng tại vào đường cùng rồi nên mới vây. Chuyện khẩu súng thì cháu cũng không ngờ tới.
- Bác biết, Nhưng thằng Cường ba nó cũng làm trong tỉnh này. Chuyện xảy ra tối qua khá nghiêm trọng. Giờ mà bảo cháu để bạn bè vì mình mà chịu tội thì chắc cháu cũng sẽ không thể làm. Cháu hãy liên lạc với bạn cháu bảo nó tìm cách trốn đi tỉnh khác. Bác sẽ có cách để bạn cháu không bị gì và cháu cũng sẽ trở thành người vô can.
- Dạ được vậy thì cháu cũng chẳng biết nói sao với bác. Nhưng giờ sợ tụi nó trốn đi không lọt.
- Cháu cứ yên tâm, ngay trong sáng nay bạn cháu phải trốn đi. Bác sẽ hoãn việc truy tìm cho đến đầu giờ chiều. Sau này khi mọi chuyện lắng xuống bạn cháu có muốn về lại huế cũng sẽ dễ dàng hơn.
- Dạ vậy để cháu qua bên đó. Giờ cũng chỉ mong cho tụi nó được bình yên ra khỏi tỉnh này.
- Thôi chuyện cũng lỡ ra rồi, cố gắng thu xếp sao cho yên ổn là được rồi. Sau này có chuyện gì cũng nên tránh đi, có cùng đường cũng không được xử dụng mấy thứ đó. May là không bị bắt tại trận nếu không bác cũng chẳng thể gở nổi. Thôi bác đi làm đây, cháu coi thu xếp mọi chuyện đi. Xong việc thì về nhà, tốt nhất không nên ra ngoài đường nhiều.
- Dạ cháu biết rồi ak.
Nó đứng dậy vào phòng mà lòng thấy nhẹ nhỏm đi phần nào. Đúng là may cho nó nếu tối qua mà bị bắt tại trận thì chắc chắn bóc lịch vài cuốn là có. Cầm máy nó điện cho Quang thông báo tình hình để Quang thu xếp trốn đi. Đang nc dt với Quang thì An dậy từ bao giờ nó cũng không biết. Đứng đằng sau An ôm nó.
- Chồng em điện cho ai đó.
- Cho anh Quang, chắc trong sáng nay anh Quang với thằng Rem sẽ đi sg.
- Nhanh vậy ak, thế chồng đã nói chuyện với ba chưa.
- Chuyện thì nói rồi mà da gà nổi đầy mình rồi nè. Em xưng hô thấy ớn quá.
- Có gì đâu, từ nay khi nào chỉ có 2 vc thì sẽ xưng hô như vậy chồng chịu không.
- Thôi thôi cho anh xin. Nghe thấy rùng mình quá, đã có gì đâu mà xưng vậy. Mà nếu có là vc thì cũng thấy ớn.
- Không thích thì thôi, tối nay đừng mò qua phong em nha
- Chưa biết ai mò qua phong ai, hay lại có người mò qua phòng người ta quyến rủ người ta hjj
- Sí nhớ đó, bửa ni mà lò mò qua phòng em. Cho ngủ chay luôn cho biết mặt.
- Thôi đừng có nói tào lao nửa, đi đánh răng đi. Nhanh nhanh rồi qua fong anh quang với anh, không thì cho ở nhà mà giữ fòng đó.
- Biết rồi, nói mãi
An đi mà 2 cái mông cứ ngú nguẩy làm nó phì cười. Đúng là con gái khi đã có chuyện đó thì cặp mông căng mọng . Nó chở An qua fong Quang thu dọn đồ đạc rồi đón xe cho Quang và Rem ra bến xe. Nó cũng thấy buồn vì AE mới gặp nhau ít bửa mà đã chia đàn sẽ nghé. Tuy thời gian không lâu nhưng nó thấy thân như AE ruột thịt. 1 cảm giác buồn khó tả. Xong việc nó chở An về ghé quán cf mua 2 ly cf về nhà. An thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng hỏi. Nó và An về nhà, không hiểu sao hôm nay nó thấy An đẹp hơn mọi ngày. Thường ngày An cũng vậy nhưng hôm nay sao nó thấy khang khác. Phải chăng nó yêu An thật rồi. Nó nhâm nháp ly cf và miên man suy nghĩ.
- Làm gì mà trầm tư vậy
- Có làm gì đâu, tại hôm nay có người chuẩn bị cấm vận bắt ăn chay nên thấy buồn thôi hjhj.
- Hic, có vậy nửa ak. Cũng sợ bị cấm vận ak hjhj
- Có thằng nào mà chẳng sợ bị cấm vận.
- Em không cấm đâu, chỉ sợ anh không giám đụng vào thôi hjhj
- Hic, máu nó lên tới nảo thì có trời cũng không cản nổi chứ sợ.
- Vậy mai cho anh thoải mái đó, lúc đó đừng có chạy lui nhà.
- Làm gì mà chạy lui. Có tới tháng cũng kệ hjhj
- Nhớ nha, Mai em tới tháng thiệt đó.
- Thì cũng kệ, khỏi phải đi mua thuốc hii
- Mai không có cái là khoẻ luôn chứ ngồi đó mà kệ, bửa trước bảo anh đi mua mà anh có chịu đi mua đâu.
- Bửa đó đi có thằng Bờm nửa làm sao mua. Mà thôi chuyện ngày mai ngày mai tính giờ tính chuyện lúc này đã.
Nó khẽ kéo chiếc váy của An lên, phía dưới đã lộ ra làm nó thích thú lắm. Nó thích nhất cái cảnh đó, chẳng phải vướng bận gì. Chỉ cần kéo váy lên 1 cái rồi tuột xuống 1 cái nửa thế là xong. Nhanh sạch gọn . Nó cởi chiếc quần lót lưới màu đỏ của An xuống, Chăm chú nhìn vào xxx của An nó cười 1 cái làm An ngại ngùng.
- Làm gì mà nhìn giữ vậy, mới thấy lần đầu hay sao mà cứ nhìn mãi vậy.
- Thì trước giờ ở trong phòng buổi tối chỉ có đèn ngủ có thấy rỏ đâu giờ tranh thủ nhìn cái cho đã mắt hjj.
- Híc, Cứ làm như của chùa không bằng. Không cho nhìn nữa ngại lắm
An khép đôi chận lại rồi dùng tay che kín làm nó cười lăn lộn.
- Em ngại vậy sao lúc nãy cứ 1 chông em, 2 chông em
- Thì thì dù gì cũng là con gái chứ. Cứ nhìn vậy ai chăng ngại.
Nó khẽ ôm An rồi phủ chiếc ra mỏng lên cả 2. Nó trường xuống thám hiểm vùng tam giác vàng. Nó hôn lên xxx làm An cứ oằn người, nhưng nó cảm thấy hơi khó chịu vì những cỏ cây mọc quanh vùng tam giác. Nó ngẩn đầu lên.
- Em nè, hay em cạo sạch đi nha
- Thôi ai làm vậy, kỳ lắm.
- Có gì đâu kỳ, anh thích vậy
- Thôi






















Quay trở lại phòng An vẫn trùm kín chăn, nó kéo nhẹ An ra. An bây giờ nửa ở dưới nửa trên giường. Nó banh 2 chân An ra, An thấy ngại nên cứ trùm mặt lại làm nó thấy khoái lắm. Loáng 1 cái nó đã don dẹp sạch cỏ cây, xong xuôi nó kề môi vào liếm 1 cái thật dài làm An rùng cả mình . Vức mọi thứ sang 1 bên nó dùng tay nhẹ nhàng vuốt xxx An, cảm giác thật khác. Nó thích cái cảm giác đó. Sáng đó nó vắt sức tới mấy lần, đến trưa nó chẳng có sức mà đi ra ăn cơm . An cứ nhìn cười mãi. Tối ba An về thông báo cho nó là 2 ngày nửa nó có thể ra nhà để đi học lại. Nó cảm thấy buồn vui lẫn lộn. Cũng chẳng biết nên buồn hay nên vui. Còn An có vẽ buồn nhiều hơn vui. Nó cũng hiểu vì sao An buồn, nhưng nó không thể cứ ở mãi trong này được. Nó còn gia đình, bạn bè rồi còn chuyện học hành. Tính ra nó cũng đã nghĩ gần nửa tháng rồi. Nó cũng không biết ra trường có được đi học lại không, nó cảm thấy lo lắng về chuyện đó. Nhưng nó cũng đã xác định trước nếu không đi học lại được thì năm sau nó sẽ tiếp tục đi học để lấy cái bằng 12. Nó chở An đi uống cf, cả tiếng ngồi bên nhau mà An chẳng nói gì nhiều. Nó biết An buồn vì nó. Cả tối đó nó chẳng ngủ được, nó muốn nói chuyện với An. Nó rón rén bước qua phòng An, cánh cửa vẫn để vậy không khoá. Có lẽ An đang đợi nó. Nó leo lên giường thì thào bên tai An.
- Em ngủ chưa
- Em đợi anh
- Sao biết anh qua mà đợi vậy.
- Em biết anh sẽ qua mà, em cũng muốn nói chuyện với anh
- Uhm, cả buổi tối nay thấy em buồn. Giờ anh cũng ko biết làm sao nửa. Trước giờ có em bên cạnh quen rồi, bây giờ ra nhà cũng buồn lắm.
- Em chỉ sợ ra ngoài đó em không ở bên cạnh anh, anh sẽ có người con gái khác. Em cũng không thể cấm anh được, nếu anh yêu em thì anh sẽ biết nên làm gì. Còn chuyện nhỏ T em sẽ để thời gian quyết định.
- Em không ghen với T ak.
- Em là con gái tất nhiên muốn người mình yêu là của riêng mình. Có lúc em cũng ghen với nhỏ T nhưng....
- Nhưng sao
- Em cảm thấy có những lúc em không bằng T, Em không thể cao thượng được như T. Là con gái ai cũng ích kỹ, nếu em là T chắc chắn em sẽ giữ đựơc anh.
- Anh biết có lúc em buồn vì biết chuyện giữa anh và T. Nhưng giờ anh không biết nên làm sao cả. Rồi 1 ngày nào đó anh sẽ đưa ra quyết định nhưng không phải là bây giờ.
- Em không ép anh phải lựa chọn bây giờ. Em chỉ muốn sau này khi trở lại trường anh sẽ không có thêm 1 ai khác nửa là được rồi.
- Thế em không sợ lúc ra nhà rồi anh sẽ trốn luôn ak.
- Em cho anh trốn luôn đó, nếu trốn được thì cứ trốn hjhj.
- Em nè, nếu trước khi quen em. Lúc quen nhỏ T ở trường anh có quen thêm 1 người nửa thi em sẽ nghĩ sao.
- Em biết là ai mà. Anh không cần phải nói, em sẽ giữ được anh. Chỉ sợ anh yêu nhỏ T hơn em thôi.
- Anh cũng không biết giữa em và T anh dành tình cảm cho ai nhiều hơn nửa. Chắc là = nhau hjhj.
- Tình cảm không có bằng nhau, trong trái tim anh anh tự hiểu. Kể từ cái tối anh ra đón xe ôm lên nhỏ T là em đã biết mình đứng ở vị trí nào. Nhưng em tự tin vào bản thân mình, rồi 1 ngày nào đó người bên cạnh không ai khác sẽ là em. Chỉ 1 mình em mà thôi.
- Em tự tin vậy ak, em không biết tên anh là gì sao mà nói vậy.
- Tên gì em cũng mặc kệ, em chỉ cần biết em yêu anh và em sẽ giữ anh ở bên cạnh em
- Giờ ở cạnh rồi nè. Nhưng lực bất tòng tâm rồi hjhj
- Ai bảo lúc sáng ham chi, giờ ôm em ngủ nha. Em thích được kê đầu lên ngực anh để ngủ.
- Uhm, cũng gần 3h rồi.
Nó ôm An vào lòng và tự hứa sẽ không làm khổ An thêm nữa. Cảm giác cuộc sống lúc đó thật bình yên. Nó cũng chỉ mong cuộc đời nó được như vậy. Những ngày ở bên cạnh An cho nó hiểu được có những thứ ở bên cạnh nó mà trước giờ nó không biết quý trọng. Giờ nó mới thấy được điều đó. Nó thầm cám ơn An. Chỉ còn 2 ngày nửa là nó ra nhà, nó dành nhiều thời gian cho An. Nó chỉ muốn An được vui và bớt lo lắng đi. Đêm trước khi ra nhà nó ghé lên phòng nhỏ, nó không muốn nhỏ lo lắng, nó muốn nhỏ biết mọi chuyện để nhỏ đựơc an tâm. Nó biết An không muốn nó lên chổ nhỏ nhưng vẫn kô thể ngăn cản. Nó chở nhỏ đi uống cf mà lòng nặng trỉu, nhỏ là người chỉ sống vì nó vậy mà.
- T nè mai khanh ra nhà
- Mọi chuyện giải quyết xong chưa mà Khanh ra vậy.
- Ba An giải quyết xong rồi.
- Vậy thì tốt rồi, Khanh nghĩ học cũng lâu rồi với lại chuyện ở trường như vậy chỉ sợ trường không cho đi học lại.
- Cũng không biết sao nửa, nếu không được thì sang năm Khanh đi học lại cũng được.
- Thì cũng đành chịu chứ biết làm sao. Bài vở thì T đã nhờ Nga với mấy đứa bạn trong lớp chép giúp Khanh rồi. Nếu đi học lại thì cũng đỡ vất vả.
- T nè, sao T lại tốt với Khanh như vậy. T cũng biết Khanh là người như thế nào mà, T không ghen ak
- T yêu Khanh nên T sẽ dành cho Khanh những gì tốt nhất. Dù ai có nói gì hay Khanh như thế nào đi nữa thì T vẫn yêu Khanh. T cũng đã nói với Khanh rồi T không muốn Khanh mất đi sự tự do điều mà Khanh không hề muốn.
- Nếu 1 ngày nào đó Khanh rời xa T để đi cùng 1 người khác thì T có hận Khanh ko.
- T yêu Khanh nên sẽ chẳng bao giờ hận Khanh cả. Dù sau này Khanh có yêu ai và đến với 1 ai khác T cũng sẽ yêu Khanh. Sẽ chẳng bao giờ T trách Khanh hay gì cả T chỉ mong người đến với Khanh sẽ quan tâm, lo lắng và yêu Khanh. Với T chỉ cần Khanh được vui vẽ hạnh phúc là đủ rồi. T cũng muốn mình sẽ là người đi bên cạnh Khanh nhưng đó chỉ là mong muốn thôi.
Nó chẳng thể nói được gì, chỉ khẽ nắm tay nhỏ thật chặt. Nó thấy mình có lổi với nhỏ nhiều quá. Nó chưa đem đến được cho nhỏ 1 điều gì cả, có chăng chỉ là nổi buồn và lo lắng. Chở nhỏ về phòng, no chạy xe về nhà An mà lòng không sao yên được. Đêm đó nằm bên cạnh An mà nó chẳng thể ngủ được. Nằm suy nghĩ rồi chẳng thể tìm ra câu trả lời. Đó là đêm đầu tiên nó thức trắng đêm.



















Cả đêm không ngủ khiến nó lờ mờ đôi mắt. Nó rửa mặt cho tỉnh ngủ rồi về phòng thằng Bình thu dọn đồ đạc. Cũng chẳng có gì nhiều ngoài mấy bộ áo quấn. Nó ngạc nhiên khi trong balô nó lại có sợi dây chuyền của thằng Khôi. Không thể tin được, nó đã đem bán rồi sao giờ lại có trong balô. Nó suy nghĩ rồi cũng lờ mờ hiểu được, chạy qua phong An gọi An dậy.
- Em dậy anh hỏi cái này tý
- Để em ngủ tý nửa, lát em chở anh ra nhà giờ còn sớm mà
- Cái dây chuyền của thằng bạn hôm bửa anh bán rồi mà kô biết sao giờ lại nằm trong balô. Nó vờ hỏi An
- Cái đó em mua về lại đó, giờ cho em ngủ tý nửa. Lát dậy đi uống cf em nói sau ok
- Uhm, vậy em ngủ đi.
Nó cũng không biết sao An lại biết chổ nó bán mà mùa về lại. Mà nó cũng chẳng suy nghĩ nửa cho mệt, đang định vào để lấy mấy thứ nửa cho vào balô thì ba An ngồi ở phòng khác gọi nó.
- Dạ, bác gọi con ak
- Uhm, ngồi xuống đi. Bửa trước có 1 số chuyện mà bác chưa tiện nói. Hôm nay cháu ra nhà bác cũng muốn nói để cháu biết mà chuẩn bị
- Dạ, có gì bác cứ nói ak.
- Trước tiên là cháu hãy cất tờ giấy này, Mai cháu cứ đem tờ giấy này đến trường đưa cho BGH thì trường sẽ giải quyết cho cháu đi học lại bình thường.
- Dạ
- Cháu cũng đừng lo lắng gì nhiều, ba của thằng Hà cũng sẽ không gây khó dễ gì cho cháu đâu. Bác cũng đã nói chuyện với ông ấy mấy lần rồi, ông ấy cũng đã răng đe thằng Ha rồi. Sau này cố mà học hành cho đàng hoàng.
- Dạ cháu biết rồi, cháu cám ơn bác nhiều lắm.
- Cháu cố gắng mà học là được rồi. Chuyện hôm trước bác cũng đã giải quyết rồi, bạn cháu có liên lạc thì bảo tụi nó đừng có về Huế. Có chuyện này bác muốn hỏi cháu, cháu trả lời thật lòng cho bác biết nha.
- Dạ có chuyện gì bác cứ hỏi, cháu chẳng giám nói dối nửa l lời.
- Cũng không phải qua trọng như vậy đâu. Bác cũng chỉ có con An là con gái, bác biết nó yêu cháu nên nó cũng đã thay đổi khá nhiều. Bác mong con An sẽ vì cháu mà cố gắng học hành, chỉ có điều bác muốn biết tình cảm của cháu với An như thế nào. Có lẽ với tuổi của cháu mà nói chuyện này thì có hơi sớm nhưng cũng chuân bị là vừa. Bác cũng chỉ muốn vun đáp cho 2 đứa sau này.
- Cháu cũng không giám nói dối bác. Cháu và An cũng mới yêu nhau chưa lâu, chuyện tình cảm cháu cũng không thể nói trước được.
- Chuyện tình cảm bác hiểu nên cũng chỉ muốn cháu và An sẽ cố gắng vun đắp. Sau này ra nhà học hành thứ 7 rảnh rồi cứ vào nhà bác chơi. Có dịp bác cũng muốn ra nhà cháu 1 bửa cho biết nhà biết cửa.
- Dạ, cháu cũng mong được như vậy ak.
Nó ngồi và nghe ba An nói thêm mấy chuyện nửa. Lòng nó thấy nặng trỉu, có lẽ ông đang tìm cách để ràng buộc nó giúp con gái. Nó sợ sẽ làm điều gì có lổi với nhỏ. 2 người con gái bên cạnh khiến nó đau đầu. Ba An đi làm rồi nó lủi thủi về fòng định gọi An dậy để chở ra nhà thì chẳng thấy An đâu.
- Hù, làm gì mà anh như người mất hồn vậy
- Có gì đâu, tối qua ngủ muộn nên thấy hơi mệt.
- Anh đừng giấu em làm gì cho mệt. Chuyện ba nói anh cũng đừng bận tâm nhiều cho mệt. Nếu sau này anh không còn yêu em nửa em sẽ chẳng ràng buộc anh như ý của ba đâu. Em không muốn có anh mà cũng như không.
- Anh xin lổi, Bên cạnh anh em sẽ thiệt thòi mà sao em vẫn vậy
- Vì em yêu anh, miễn có anh bên cạnh là được rồi. Còn thiệt thòi hay không em tự biết mà, mà em cũng chăng thấy có gì là thiệt thòi cả. Có lúc tình yêu cũng phải chia sẽ tuy ai cũng muốn danh riêng cho mình nhưng chẳng thể làm đựơc. Cái đó thuộc về lý trí nên chẳng ai có thể giữ được cả.
- Cũng biết vậy nhưng sự thật trứơc mắt như vậy sao em vẫn chấp nhận. Nếu là anh anh sẽ không thể làm vậy.
- Thôi anh đừng quay lại chuyện tối trứơc rồi.
- Uhm, thôi em thay áo quần đi rồi chở anh ra bến xe buýt anh đón xe ra được.
- Em chở anh ra nhà luôn, cũng phải gặp ba mẹ chồng cho biêt mặt chứ hjhj
- Thôi, xong em lại vào 1 mình, ai lại để con gái đi vào nhà 1 mình
- Trước em ra anh chơi rồi vào 1 mình đó thôi. Mà anh ne
- Gì em
Chưa nói hết câu An đã ôm hôn nó, nó cũng chẳng thể kiêm chế được. Ngay mai chắc chắn nó sẽ phải 1 mình đơn côi thôi thì bòn cú chót vây . Nó cứ sờ xuông xxx của An rồi cười.
- Em bửa nay đẹp lắm
- Sí có vậy nửa
- Em bé bửa nay đẹp ak
- Tại anh hết đó, giờ bắt đầu lên lại cảm thây ngứa lắm
- Thì ít ngày em lại cắt tỉa đí, anh để 1 liếp dao cạo trong phòng em rồi nè hjhj
- Anh
- Anh sao, chuẩn bị trước cho em đó, không thì cứ thứ 7 anh vào lại cắt tỉa giúp em nha hehe.
- Thôi không cần
An nũng nịu làm nó phì cười, nó và An mây mưa mãi đến gần trưa mới ra nhà. Cảm giác sau 1 thời gian trở về nhà làm nó thấy khác hẳn. Nó thấy đường về nhà nó sao mà dài thế. Nó thây nhớ mẹ nó vô cùng, kô biết giờ mẹ nó đang làm gì. Mẹ nó mà thấy nó về chắc mừng lắm, gần nửa tháng nay thi thoảng điện ra mẹ nó cứ khóc mãi.



















Vào chưa đến nhà nó đã gọi mẹ nó om xòm, thấy nó về mẹ nó mừng rơi cả nước mắt. Thấy nó vẫn được bình yên là mẹ nó vui rồi. An vào nhà làm mẹ nó hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ vài phút sau là mẹ nó đã hiểu chuyện. An ở lại nhà ăn cơm với nó và mẹ, cũng chẳng biết ba nó đi đâu mà không thấy ở nhà. Nó vừa ăn cơm xong thì thằng Khôi mò lên nhà nó. Thằng này cũng nhanh thật nó mới ra chưa đầy 1h mà đã biết mò lên. Nhìn thấy An nó cứ trố mắt trố mũi, cũng phải vì hôm nay An mặc 1 cái quần jean bó không bụi bặm lắm và 1 chiếc áo sơmi trắng. Vào nhà thằng Khôi cứ nhìn An chằm chằm.
- Ne thông tin đâu biết tau ra mà mò lên rứa
- Thì tau ở đường lộ mà thông tin củ chuối đầy hjhj
- Lên đòi nợ ak hjhj
- Đòi cái thằng cha mi ak, đi cả 15 ngày ko điện ra cho anh em tiếng còn ngồi đó mà nói.
- Thì tau có điện ra, mà sợ điện cho mi rồi lại phiền hà đến mi nên thôi. Với lại cũng có nhờ con Nga nói với mi rồi mà
- Uhm, thì nó có nói là mi vẫn ổn mà tau với mấy thằng vẫn lo lo vậy đó. Mà tau thấy cũng lạ lắm.
- Lạ gì
- Thì mấy bửa mới xảy ra chuyện bà chủ nhiệm lên nói ghê lắm. Nào là mi phải ra toà ne, rồi bị đuổi học nè. Bà nói đủ chuyện, tóm lại là mi không thoát khỏi nạn này. Sau đó khoảng 5 ngày tau thấy có 1 ông nào đó đi với ba thằng Hà vào trường bà chủ nhiệm qua gặp. Rồi từ bửa đó bà chẳng nói gì về chuyện của mi nửa.
- Uhm, cũng không biết nửa. Nhưng đợt ni tau vẫn được đi học lại bình thường. Chỉ có điều bị hạnh kiểm yếu học kỳ 1 ni thôi.
- Hehe chuyện nhỏ như con thỏ, năm nào mi chẳng bị hk yếu hk1. Thường như cơm bửa rồi.
- Thế thằng Hà đã đi học lại chưa, mày có biết tin tức gì về nó và con Nhung không.
- Thằng đó đi học lại rồi. Bị may mười mấy mũi từ ngực xuống hjhj. Mà không biết sao ông già với anh thằng đó lại để yên cho mi nhỉ. Sau hôm xảy ra chuyện tau đứng ở ngoài phòng giám thị nghe ông già thằng Hà vào làm căng lắm. Vậy mà giờ mi vẫn bình yên vô sự . Hên vãi
- Hên đéo gì, mà thôi mi đừng quan tâm mấy chuyện đó. Miễn sao tau được đi học lại là ok rồi.
- Uhm, sau vụ này ở trường mi nổi như cồn. Mà không những ở trường mà ở cái vùng này ấy chứ.
- Nổi như cức ak. Hay ho gi mà nổi với chả không. Mẹ đi trốn như con chó chứ ngon lành gì, cũng may mắn lắm mới thoát tội không thì cũng đi giáo dưỡng rồi.
- Nhiều khi tau nghĩ cũng vô lý lắm. Mà cũng không biết nói sao nửa. Chuyện ba thằng Hà bỏ qua cho mi thì vô lý thật. Chỉ tội cho ông Hoàng giám thị, tìm cách giảm nhẹ cho mi mà chẳng được. Lại còn bị ba thằng Hà chửi nửa chứ, vậy mà giờ ông ta chẳng kiện hay làm gì ở trường cả.
- Không có cái gì là vô lý hết. Để mai lên trương về tau gặp ông Hoàng để cám ơn ông với xin lổi vì để ông bị liên luỵ
- Uhm, thấy ông cũng tội lắm. Sợ mi bị gì thì chẳng biết ăn nói sao với ba mi nên ông ấy cứ chạy lui chạy tới mãi.
- Giờ đi uống ly cf đã tau thèm cf quá.
- Uhm, kêu An đi luôn
3 đứa phi xe về quán cf gần bờ sông, gió bửa này đã có phần hơi se lạnh. Nó ngồi uống cf tự nhiên nó thấy nhớ nhỏ. Thoáng 1 chút buồn, nó chẳng nói gì ngồi nhâm nhi cf.
- Ê, mới đi có mấy bửa mà thần kinh có vẫn đề rồi ak
- Điên mi
- Đâu có đâu, tại thấy mi ngồi với mái mà như người mất hồn nên hỏi vậy thôi .
- Làm gì mất hồn mi, tại lâu không uống cf ở đây nên giờ muốn nhâm nhi tý thôi.
- Ngồi gần người đẹp mà ngu.
- Ngu cái đầu mi ak .
Nó gỏ lên đầu thằng Khôi 1 cái đau điếng vì cái tội nhiều chuyện. An nhìn nó là hiểu nó đang nghĩ gì và vì sao như vậy. Có những lúc kỷ niệm cứ ùa về làm người ta không sao ngăn đựơc nổi buồn. Nó cũng vậy, đây là nới trước đây nó và nhỏ hay chở nhau ra uống cf mổi buổi chiều. Nhỏ thích ngồi ở đây vì mổi buổi chiều hè nắng nóng, có ngọn gió sông lên làm mát cả lòng người.
- Em vào nhà đã nha
- Sao em nói chiều mới vào mà, giờ vẫn còn sớm mà.
- Anh hiểu mà
- Anh xin lổi, tại hồi trước hay ngồi đây uống cf nên giờ mới vậy. Thôi về nhà anh chơi tý rồi đợi mẹ lấy ít mè đen gửi vào cho ba mẹ em.
- Uhm, cũng được
Nó biết An buồn khi nhìn nó như vậy. Nhưng nó chẳng thể kìm nén đựơc tình cảm. Chở thằng khôi về nó và An về nhà đợi mẹ nó về. Cũng nhờ có mẹ nó mà An vơi đi phần nào. An và mẹ ngồi nói chuyện với nhau đến chiều tối, còn nó thì lăn đùng ra ngủ. Nhiều lúc thấy nó cũng vô tâm thật. Mãi đến lúc An chuẩn bị vào mẹ nó gọi dậy nó mới biết. Mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào lúc An chuẩn bị vào thì Nga cũng vừa qua nhà nó. Nó chẳng biết nên xử lý như thế nào cả. Dẫu là An đã biết mọi chuyện nhưng cũng sẽ làm An buồn. Nó lặng lẽ tiễn An vào, nhìn An nó biết An buồn nhiều lắm. Càng khó hơn cho nó là Nga, giờ chẳng biết nên nói sao với Nga cả. Nó vào nhà ngồi lặng im chẳng nói tiếng nào thì Nga lên tiếng.
- Mai ông đi học chứ
- Uhm, mai đi học lại.
- Thế mọi chuyện ở trường sao rồi mà ông ra vậy
- Thì cũng xong xuôi hết rồi tui mới ra chứ.
- Bài vở của ông tui chép hết rồi, sáng mai tui qua rồi đem theo cho ông luôn.
- Thôi để đó tý tui ghé qua lấy cũng được. Sáng mai tui đạp xe đi học chắc học xong tui qua phòng giám thị gặp nên sẽ về trễ.
- Uhm, tuỳ ông. Thôi tui về đây, mai lên lớp gặp sau.
Nhìn Nga đi về mà nó thấy mình thật tàn nhẫn. Nhưng giờ nó cũng chẳng biết nên làm sao cả. Hôm nay có lẽ nó đã làm cho 2 người con gái phải buồn. Nó thấy mình thật chẳng ra gì.






















Tối đó nó chẳng giám qua nhà Nga lấy vở, nó sợ lại làm Nga buồn. CẢ buổi tối nó cứ suy nghĩ để có cách giải quyết chuyện Nga. Nhưng giờ giải quyết thế nào, chẳng lẽ mới về nhà đi học lại 1 cái là ctay với Nga liền. Nằm suy nghĩ rồi nó chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Sáng Tỉnh dậy với tiếng gọi quen thuộc, mở mắt ra nó đã thấy Nga. Cũng phải vì lúc tối nó chẳng chịu qua lấy vở mà. Lồm cồm dậy nó làm vệ sinh cá nhân rồi nhắc xe ra đi học. Lần đầu tiên sau mấy năm nó mới đi học bằng chiếc xe của mình. Nga cũng chẳng nói gì cả 2 lặng lẽ đạp xe đến trường. Nó vào quán cf thì bạn bè nó ai cũng ngạc nhiên ngoài thằng Khôi. Ngay cả chị chủ quán cũng thấy lạ, cứ nghĩ nó bỏ xứ đi rồi ấy chứ. Ngồi nhâm nhi ly cf nó cảm thấy hơi khó chịu vì cảm giác sau nhiều ngày mới trở lại trường. Không biết lúc nó lên gặp ông hiệu trưởng sẽ phải ăn nói sao cả. Sáng đó nó vào trường sớm hơn 15p, cũng chỉ để gặp ông Hoàng xem ông chỉ bảo thế nào. Bước vào trường nó như người ngoài hành tinh mới xuất hiện. Mấy đứa con gái cứ chỉ chỉ làm nó khó chịu, chẳng biết tụi nó bàn tán gì cả nhưng chắc chắn là nói về nó. Mấy thằng trong trường thì cứ nhìn nó với vẽ e sợ, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì. Vừa vào đến lớp mấy đứa con gái đã kéo nó lại hỏi đủ thứ chuyện, làm nó như người nổi tiếng không bằng. Ngồi 1 lát nó định qua phòng giám thị gặp ông Hoàng thì ông Hoàng đã bảo con lớp trưởng triệp tập nó qua rồi. Vào đến phòng giám thị nó có vẽ căng thẳng.
- Cháu cứ ngồi đó đi, không có gì phải căng thẳng cả. Giờ chưa phải giờ vào học. Cứ xem như là chú cháu nói chuyên với nhau thôi.
- Dạ. Tiếng nó lí nhí
- Sao đi 1 thời gian giờ nói không ra tiếng rồi ak. Mọi chuyện hôm qua chú cũng đã nghe ba cháu nói rồi. Tý ra chơi giửa giờ đi với chú qua phòng thầy hiệu trưởng.
- Dạ. Có tờ giấy của bác D gửi ra cho BGH với phong giám thị ak
- Cái đó bác biết rồi, hôm qua ông ấy có điện ra cho bác. Cũng có nói chuyện với thầy hiệu trưởng rồi. Sau này cố gắng mà học đừng có dình vào mấy chuyện đó nửa. Ba cháu mấy bửa nay lo lắng lắm, cứ đến trường mãi. Thôi cháu về học đi, tý nhớ qua đi với bác qua gặp thầy hiệu trưởng.
- Dạ, cháu biết rồi.
Nó về lớp mà thấy lòng nhẹ đi phần nào. Chưa kịp ngồi xuống ghế thằng Khôi đã hỏi dồn dập.
- Sao sao, ông Hoàng nói sao, có nghiêm trọng không. Thế mi có bị đuổi học không hay bị kỷ luật gì không.
- Mẹ mi cho tau thở cái, làm L gì mà hỏi giữ vậy.
- Thì thấy mổi lần mi qua phòng giám thị đều có chuyện cả mà.
- Ông chỉ hỏi mấy chuyện thôi. Tý qua uống nước với thầy hiệu trưởng nửa là mọi chuyện yên ổn thôi.
- Còn phải gặp hiệu trưởng nửa ak. Mổi lần gặp cha L đó là tau thấy rờn cả gai ốc. Mặt V hiệu trưởng thấy sợ vãi.
- Ai chẳng biết vậy, mà ông già con An với ông Hoàng bảo phải qua gặp nên đành chịu. Chứ mổi lần bị gì qua nhìn ông V thấy vãi đái trong quần luôn.
- Thôi thì đành chịu. Mong sao cha lìn đừng gây khó dễ cho mi là được.
- Hehe, tau có tờ giấy thông hành rồi.
- Uhm, vậy thì yên tâm rồi.
Đến giờ vào lớp nó về bàn ngồi, Nga cũng chẳng mở lời nói với nó 1 điều gì. Nó sò tay vào học thì thấy có ổ bánh mì kẹp thịt nướng với tờ giấy ghi “ Người đã gầy mà không chịu ăn sáng”. Nó nhìn Nga phì cười. Cả buổi sáng đó nó thấy lòng mình nhẹ nhỏm đi phần nào. Mọi chuyện coi như là đã yên ổn. Nó tự hứa với lòng là sẽ an phận để học cho xong năm nay. Vậy mà mới tan học bước ra nhà xe nó đã bị mấy thằng lớp 10a4 dằn mặt.
- Mò về rồi hả, không biết đường mà thoát đi cho luôn ak
Nó chẳng nói gì, lặng lẽ nhắc xe đi thì bị thằng Hà chặn lại.
- Mi nghĩ mọi chuyện thế là xong ak. Sẽ có 1 ngày không xa đâu, tau sẽ trả cho mi đủ cả vốn lẫn lãi.
- Tuỳ mi
- Mi đừng nghĩ có ông già con bạn mi đở đầu là xong chuyện đâu.
Câu nói làm động đến lòng tự ái của nó, nó phừng mặt lên
- Tau chẳng nghỉ gì cả. Mi thích gì thì cứ việc làm, nếu cảm thấy đủ tuổi thì cứ làm. 1 lần ra đi rồi thì thêm lần nửa cũng chẳng sao.
- Mi được lắm cứ đợi đó mà xem.
Thằng Hà bỏ đi với vẽ mặt bực tức. Nó cũng lặng lẽ đạp xe về, Nga có vẽ lo lắng cho nó.
- Ông chưa sợ hay sao mà còn dây vào mấy đưa đó nửa.
- Tui có dây vào đâu, tụi nó cứ muốn kiếm chuyện đấy chứ.
- Tụi đó nói gì thì ông nhịn đi, mới đi học lại mà như vậy không biết có yên ổn mà học không nửa.
- Bà không nghe tụi nó nói gì ak. Tui chẳng cần ai đở đầu gì cả, cùng đường thì bỏ xứ đi. Mẹ mấy thằng chó đó mà còn nói vậy lần nửa thì có ngày vỡ mồm.
- Ông thì lúc nào cũng vậy. Tụi nó nói gì kệ nó, mọi chuyện do con Dung hết. Từ hồi xảy ra chuyện đến giờ nó cứ tíu tít với thằng Hà, chắc khi nào ông nghĩ học nó mới vừa lòng.
- Kệ mẹ nó, con đó sau này biết tay tui.
- Ông định đánh nó chắc.
- Bà bị gì ak, tui mà đi đánh con gái ak. Tui sẽ có cách cho con nhỏ đó biết thế nào là đuổi người ta vào đường cùng.
- Sao được miễn sao ông yên ổn mà học cho xong cái năm cuối ni là được rồi.
- Cũng mong là vậy hjhj.
- Cười cái đầu ông ak. Chiều qua nhà tui lấy mấy quyển vở còn lại đi.
- Không giận nửa ak
- Tui có là gì với ông đâu mà giận với không.
- Là gì hay không thì bà tự biết mà.
Nó nói là Nga đỏ mặt lên. Nó cũng không biết mình làm vậy có đúng kô nhưng giờ chẳng thể làm khác được. Vừa về đến nhà chưa kịp bỏ sách vở xuống thì đã có chuông điện thoại.
- Alo
- T đây, Khanh đi học về rồi ak
- Uhm, cũng mới về tới.
- Thế sang nay đến trường thế nào rồi. Có bị gì không, cô chủ nhiệm có nói gì không.
- Cũng yên ổn cả rồi. Chưa nghe giám thị nói là bị kỹ luật hay gì cả. Mà bà chủ nhiêm có đến lớp đâu mà nói gì.
- Uhm vậy thì tốt rồi. Cũng mong sao Khanh được yên ổn mà học cho xong năm này. Thế đi học về có mệt không.
- Cũng bình thường mà, hồi trước chở T đi cũng có mệt đâu hjhj
- Thì T hỏi vậy thôi, cuối tuần này khanh có vào Huế không
- Vào chứ không vào có người nhớ rồi lại khóc nhè thì mệt hjj.
- Ai thèm nhớ mà khóc với không.
- Thì Khanh có nói T nhớ đâu, tự nhận nè hahaha
- Lại trêu T rồi, không nói chuyện với Khanh nửa.
- Thôi nhớ T nên giỡn tý mà giận rồi ak. Mà T nè
- Sao khanh
- Cho hung cái cả nhớ nà
- Sí, có vậy nửa.
- Hjhj, không cho ak
- Có ai bảo là không cho đâu. Thôi Khanh đi tắm cho mát mà ăn cơm, T cũng đi nấu ăn đã.
- Thế không cho hung cái ak.
- Thôi thôi, đi tắm đi cả bốc mùi giờ. T yêu Khanh được chưa
- Uhm, biết rồi. Chụt
Nó cười rồi cúp máy, lòng cảm thấy hạnh phúc lắm. Vừa dập máy thì dt lại đổ chuông.
- alo
- Làm gì mà mấy bận mãi thế.
- Biết ai không mà nói chuyện ngang ngang vậy.
- Ai ai cái gì , buôn dưa lê với con nào mà mấy bận mãi vậy.
- Đâu có đâu, mới đi học về mà. Chắc mẹ mới nghe đt của ai xong
- Vậy ak, Vậy tha cho đó. Thế sáng lên trường thế nào rồi.
- Yên ổn hết rồi.
- Lúc nảy em có điện cho ba nhờ ba điện ra gặp hiệu trưởng để nói chuyện.
- Nói ba điện làm gì nửa, ba có gửi tờ giấy rồi.
- Thì điện ra gặp trực tiếp hay hơn. Với lại cũng muốn biết anh đi học thế nào rồi.
- Uhm, mà sao hôm qua vào mặt buồn thiu vậy. Ghen ak
- Không biết
- Sao không biết
- Thì vì không biết, mà chưa gì mới ra cái đã có gái chạy đến nhà liền. Coi chừng ak
- Ghen thì nói ghen bày đặt. Nga đó chứ ai, sợ không
- Sợ gì mà sợ, em đẹp hơn Nga nhiều nên chẳng sợ.
- Haha tự tin nhỉ. Mặt vậy mà nói đẹp
- Sí không đẹp mà cũng có người mê là được rồi. Cuối tuần anh có vào nhà kô.
- Không biêt nửa, để coi đã. Mới ra nhà nên sợ đi nửa mẹ nói.
- Để đó em điện ra xin mẹ cho.
- Trời có chuyện đó nửa ak. Làm như mẹ mình không bằng.
- Thì hôm qua em có nói chuyện với mẹ rồi. Mẹ cũng đồng ý cho anh cuối tuần vào nhà em chơi rồi mà.
- Ai biết, em nói với mẹ chứ có nói với anh đâu.
- Thì giờ nói với anh nè. Tóm lại là có vào hay không
- Uhm thì chiều thứ 7 anh đón xe vào.
- Thôi để đó em ra chở được. Mai thằng Bờm ra anh chơi em cũng đinh ra mà bận học nên không ra được. Em có gửi qua ra cho anh nơi ak.
- Mai thằng Bờm ra ak, làm gì mà gửi quà ra nửa. Làm như ở xa không bằng. Qùa với cáp
- Thích vậy đó, không được ak.
- Mua cái chi rứa.
- Cái chi mai mở ra xem thì biết.
- Ờ, tuy em . Thôi anh đi tắm đã.
- Uhm đi tắm đi mà ăn cơm.
Nó chẳng hiểu sao 2 con người khác nhau, 2 tính cách khác nhau mà lại có nhưng suy nghĩ giống nhau. Nó thấy sao nhỏ và An có 1 điểm nào chung chung.

























Nó tắm rửa, ăn cơm xong lăn đùng ra ngủ. Cảm giác khi được ở nhà vẫn thoải mái hơn nhiều. Đang mơ 1 giấc mơ đẹp thì nó bị thằng Bờm gọi dậy. Sực tỉnh cơn mơ nó bực tức
- Mẹ đang ngủ gọi dậy mi
- Ngủ lìn gì ngủ giữ, con An gửi mi cái chi nè
- Đợi tau đi rửa mặt đã rồi đi cf luôn. Mà An gửi cái chi ra rứa con này lắm trò thật.
- Tao éo biết nó gọi lại chẳng lẽ tau mở ra coi. Thôi nhanh đi
Nó và Bờm đi uống cf, cũng chẳng quan tâm đến An gửi cái gì ra. Tối về mở hộp quà ra nó ngạc nhiên vì bên trong là cái dt samsung E250 và 1 cái sim mb. Hồi đó cái E250 cũngkhá đắc tiền, mà nó thì cũng chẳng muốn dùng mấy cái đó. Tốt nhất xài cái cục gạch cho chắc ăn. Nó bật máy lên rồi bấm số. Trên máy hiên lên chữ vợ iu nó cười nham nhở
- alo
- Nghe chồng iu
- Gì ghê vậy trời. Làm gì mà mua dt rứa.
- Thì để anh dùng chứ làm gì, hỏi ngốc dễ sợ
- Mua gì mấy cái này, vừa đắt lại nhanh hõng.xài cái nắp trượt này 3 bửa đứt cáp đi sửa thêm mệt.
- Mệt thì đừng có dùng, Người ta mua tặng mà cứ chê hoài.
- Không phải chê mà mắc tiền quá nên thấy ko thích. Có mua thì mua cái cục gạch dùng được rùi. Mà tiên đâu mua vậy, ba biết lại nói mệt.
- Hic, ba bảo mua cho anh đó. Ba trả tiền còn em chọn hjhj
- Vậy càng ngại hơn.
- Không sao cả, ba bảo mua để có gì liên lạc với anh cho dễ. Mà ba bảo mua có gì ma anh ngại.
- Thì mấy bửa nay nhờ ba nhiều rồi, giờ lại để ba mua dt thấy khó chịu lắm. Trả lại cho ba thì không được mà dùng sợ người ta nói này nói nọ mệt.
- Ai nói gì kệ họ. Miệng lưỡi thế gian chứ có bao giờ người ta nói miệng lưỡi thế ngay đâu, nói ra toàn gian không ak,có gì mà anh phải sợ.
- Uhm, em gửi số ba qua anh điện cho ba tý.
- Đợi tý em gửi qua. Mà giờ chắc ba cũng đang bận làm. Tý tối rồi anh điên được.
- Uhm, tối anh điện.
Nó thấy lòng mình nặng trĩu. Trước đây nó mang ơn ba An, giờ lại chuyện này nó cũng chẳng biết nên làm sao cả. Mấy hôm sau đi học nó cũng chẳng có điều gì thay đổi cả. Thằng Hà cũng không thấy sang kiếm nó gây chuyện, còn nó thì đang lên kế hoạch để cho con nhỏ Dung biết thế nào là dồn người ta vào đường cùng. Cuối tuần An ra chở nó vào, vào nhà An nhưng có vẽ gượng gạo. Không phải vì điều gì mà nó cũng sợ mang tiếng, với lại trước đây ở trong nhà An khác. Giờ mấy ngày vào lại cảm giác lạ lẫm khiến nó không được tự nhiên. Cả buổi tối ở nhà An nó để dt ở chế độ yên lặng. Nó không muốn nhắc đến chuyện đó, nhắc đến nó càng khó xử. Tối nó và An lại quần quật vắt sức lao động sau mấy xa cách . Trưa chủ nhật nó ra nhà và nhất quyết đi xe buýt ra. Nó lấy lý do không muốn An đi vào 1 mình nguy hiểm. An chở nó ra bến xe đợi đến lúc nó lên xe mới chịu về. Xe đi được 1 đoạn thì nó ghé trạm tiếp theo để xuống. ( mẹ làm nó tốn tiền xe buýt rồi thêm tiền xe ôm nửa ) . Nó bắt xe lên phòng nhỏ, lên đến phòng chẳng thấy nhỏ đâu. Ngồi ở ngoài đợi đến gần 2h chiều mà cũng chẳng thấy nhỏ. Nó chẳng biết làm cách nào để tìm nhỏ, nó đã hẹn là cuối tuần vào mà giờ nay nhỏ đi đâu. Nó cảm thấy lo lắng, cầm máy nó điện qua nhà mẹ nhỏ cũng chẳng có nhỏ. Ở cái đất Huế này ngoài nhà mẹ nhỏ ra thì nhỏ chẳng có bạn bè gì cả. Sốt ruột nó cứ đi tới đi lui ở dãy hành lan. 4h chiều nó cũng chẳng thấy nhỏ về.Lòng nó như có lửa đốt, không biết nhỏ có chuyện gì không mà giờ này vẫn chưa về.



















Tiếp:
Giờ nó chẳng biết làm cách nào để có thể biết nhỏ ở đâu. Nó nhủ thầm lần này về gặp nhỏ phải chửi 1 trận vì đi đâu mà kô nói tiếng nào cũng chẳng để lại lời nhắn gì làm nó phải đợi rồi lo lắng. Nhưng nó cũng lo sợ 1 điều gì đó, tính nó là vậy xem phim nhiều nên cứ suy nghĩ vẫn vơ. Bỗng máy nó có đt, nó ngạc nhiên vì thấy số nhà Nga gọi.
- alo
- Ông đang ở đâu vậy
- Đang ở Huế, mà sao biết số điện thoại của tui vậy.
- Việc đó ông đừng quan tâm, sáng nay T ra nhà ông mà không có ông, nó chẳng giám vào nhà nên qua nhà tui hỏi xem ông đi đâu.
- Thế ra lúc mấy giờ, đã vào lại chưa, mà bà nói với nhỏ sao.
- Thì tui có biết ông đi đâu đâu, tui mới chở nó về bến xe để vào nè. Tiện tui ghé qua nhà ông hỏi mẹ ông đưa số đt nên mới biết mà điện đó.
- Trời sao nhỏ không vào nhà tui rồi lấy số mà điện.
- Làm sao tui biết, tui thấy nó qua nhà tui mà mặt buôn rười rượi. mà ông mua dt khi nào thế.
- Cái đó nói sau, giờ tui ra bến xe đợi nhỏ đã. Sáng mai về bến xe đợi tui đi học với nhà
- Thế ông ở lại nửa ak
- Uhm, chắc vậy. Có gì tui alo cho bà sau.
Nó cúp máy rồi đi bộ 1 mạch ra đón xe ôm về bến xe đợi nhỏ. Giờ nó đã vơi đi bớt sự lo lắng nhưng thay vào đó là cảm giác tội lỗi. Nó thật vô tâm vì hôm qua kô điện cho nhỏ biết. Để nhỏ phải lặn lội ra đến nhà, nó thấy thương nhỏ quá. Ngồi ở trạm xe buýt mà nó thấy lòng mình rối bời, nó chẳng biết nên nói với nhỏ như thế nào cả. Nói dối thì nhỏ cũng sẽ tin nó nhưng nó lại không muốn vậy. Nó không muốn lừa dối nhỏ, còn nếu nói sự thật nó biết chắc chắn nhỏ sẽ buồn nhiều lắm. Dù sao hôm nhỏ điện nó cũng đã hứa là cuối tuần vào gặp nhỏ vậy mà. Nó ngồi suy nghĩ chẳng quan tâm đến đã đợi bao lâu, nó bị giật mình bởi 1 cái vỗ vào vai.
- Khanh đón xe ra ak
- Há, T vào tới rồi ak. Khanh đợi T mà.
- Sao biết T vào mà đợi T, thế không ra nhà ak
- Lúc nảy Nga điện vào nói T mới lên xe nên Khanh ra đây đợi.
- Ra đây, vậy Khanh vào đây khi nào
- Ak ừm, vào hôm qua mà ghé nhà An nên sáng nay mới lên phòng T được. Chiều qua Khanh có điện vào định nói với T là sáng nay Khanh mới lên T được.Mà bác chủ trọ nói T không có ở phòng.
- Chiều hôm qua T ở phòng đợi Khanh mà. Có thấy bác chủ trọ vào gọi đâu.
- Cũng không biết sao nửa chắc bác nhát nên không vào gọi. Mà sao không điện ra nhà Khanh trước mà ra nhà chi cho mệt. Nó tìm cách để né tránh .
- Tại điện ra mà không có ai bắt máy, điện cái 5 6 cuộc mà chẳng thấy tưởng ở nhà có chuyện gì nên T mới bắt xe ra.
- Chắc mẹ đi chợ nên ko có ai ở nhà. Thôi lên phòng đã rồi nói chuyện Khanh đói bụng quá. Đợi T từ sáng giờ chưa ăn gì hết.
- Uhm, để T ghé vào chợ mua cái gì lên nấu cho Khanh ăn nha.
- Thôi, mua cơm lên ăn được.
- Ăn cơm hộp chẳng có gì ngon cả, với lại cũng còn sớm T mua lên nấu T là xong ak
- Uhm, sao được.
Nó và T cứ thế đi bộ cho đến chợ, vừa đi vừa huyên thuyên đủ chuyện. Mổi lần gặp nhỏ nó thấy cuộc sống của mình thật bình yên. Nó và nhỏ lặng lẽ đi bên nhau. Bao nhiêu muộn phiền lo lắng chẳng còn đâu nửa. Cũng chẳng còn sự giận hờn vì chờ đợi. Nó thấy lòng mình nhẹ nhỏm và nó hứa sẽ yêu thương, bù đắp cho nhỏ. Đi bộ với nhỏ 1 quảng đường khá xa mà nó chẳng hề thấy mệt. Về phòng nó phụ nhỏ 1 tay để nấu ăn. 1 mân cơm được dọn ra cho 2 người, dù cũng chẳng có gi nhiều nhưng nó thấy thật lãng mạn. Giống như khung cảnh danh cho 1 đôi tình nhân. Cả buổi tối nó và nhỏ chẳng đi đâu cả, nhỏ chạy ra mua cho nó 1 ly cf và 1 chai ko độ cho nhỏ. Chẳng cần phải đi đâu xa hay vào những quán cf sang trọng chỉ cần như vậy thôi là cũng đủ hạnh phúc rồi. Trời bắt đầu đã chuyển vào mùa mưa nên về khuya trời xe lạnh. Nhỏ nằm bên ôm nó thủ thỉ.
- Khanh nè, mùa mưa Khanh có vào với T không.
- Vào chứ, mùa mưa lạnh thì phải vào cho đỡ lạnh chứ hjj
- T không nói chuyện đó. T biết Khanh nhát lạnh với nhát nước nên sợ trời mưa Khanh sẽ ít vào.
- Vì T Khanh sẽ vào mà. Mưa thì đi xe buýt chứ có gì đâu.
- Mùa mưa đi ngoài nhà vào sẽ vất vả, Nhưng cả tuần chỉ có thời gian cuối tuần là rảnh rổi. T không thể gặp Khanh hằng ngày nên chỉ mong cuối tuần Khanh sẽ dành cho T 1 chút thời gian.
- Sao T lại nói vậy, nếu có thời gian rảnh Khanh sẽ vào với T mà.
- T biết giờ Khanh rất khó sử. Chẳng thể ép buột Khanh phải từ bỏ 1 ai đó. T chỉ mong Khanh sẽ dành 1 chút thời gian cho T vào cuối tuần. Hôm qua ngồi đợi Khanh cả buổi chiều không thấy Khanh vào T buồn lắm. Chỉ muốn điện ra nhà nhưng lại ngại, sáng điện ra mà chẳng thấy ai bắt máy. T cứ suy nghĩ lung tung rồi đón xe ra tìm Khanh. Khanh có coi thường T không.
- Khanh hiểu mà, Khanh xin lỗi thực ra hôm qua An ra nhà chở nên đi vào nhà An luôn. Cũng nhớ là có hẹn với T mà quên điện cho T nên lúc chiều nói dối T vậy đó. Khanh chỉ sợ T giận Khanh chứ sao lại coi thường T.
- T chẳng bao giờ giận Khanh cả. Chỉ sợ T cứ yêu Khanh như thế này rồi 1 ngày nào đó Khanh sẽ coi thường T vì....
- Thôi T đừng nói nửa.
Nó lấy tay che miệng nhỏ và thấy lòng mình đau buốt. Có lẽ nhỏ buồn vì nó nhiều lắm. Ôm nhỏ thật chặt vào lòng nó thì thầm bên tai “ Khanh sẽ mãi yêu T, trong trái tim Khanh T mãi mãi là người quan trọng nhất”. Nhỏ khẽ ôm nó thật chặt như sợ giây phút đó bay đi mất. 2 con người lại hoà quyện vào nhau.






















Trời bắt đầu chuyển vào mùa đông. Sáng đó trời bắt đầu mưa lay bay và xe lạnh. Nó và nhỏ cứ bên nhau ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì cả. Tỉnh dậy nó tá hoả vì đã gần 8h sáng.
- T dậy đi, trể học rồi
- Còn sớm mà, trời đã sáng đâu mà trể học.
- 8h rồi sớm gì nửa trời.
- hả 8h rồi ak, thôi chết
Đằng nào cũng trể học, giờ nó có ra cũng chẳng học được mấy tiết. Lỡ xui xẻo vào trường bị giám thị bắt gặp thì càng khổ hơn. Vậy là nó quyết định ở lại chơi đến chiều rồi ra. Nhỏ cũng chẳng thể đến trường, hôm đó nó và nhỏ lại có thêm 1 ngày bên nhau. Cả buổi sáng nó để máy ở chế độ yên lặng. An điện nó mấy cuộc nó cũng chẳng bắt máy chỉ nt lại là đang bận học. Nó muốn dành ngày hôm nay cho nhỏ, chỉ 1 mình nhỏ mà thôi. Nó và nhỏ cứ quấn lấy nhau, hết đi cf thì đi chợ nấu ăn. Nhìn nhỏ cười nói vui vẽ nó cũng vơi đi phần nào. Nhìn vào ánh mắt nhỏ nó biết nhỏ tràn đầy hạnh phúc. Cuộc sống đôi khi chỉ cần 1 điều gì đó nhỏ nhoi làm ta vui vậy là đủ rồi. Nhỏ chỉ cần có nó và nó cũng chỉ cần nhỏ vui vẽ vậy là đủ. Tình yêu tuổi học trò lắm lúc chẳng suy nghĩ gì nhiều chỉ cần có nhau bên cạnh là hạnh phúc tràn đầy. Chiều nó nằm ngủ, tỉnh dậy nó chẳng thấy nhỏ đâu. Nhìn quanh phòng nó thấy 1 mảnh giấy “ T đi có tý việc 3h T về, đợi T về đã rồi hãy ra nha”. Nhìn tờ giấy với nét chữ quen thuộc nó cười vì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Nằm mơ màng trên giường nó vẽ ra cho mình 1 giấc mơ. Rồi sau này khi nó lớn thêm vài tuổi nửa, công việc ổn định. Nó và nhỏ sẽ mãi có nhau. Và nó tự hứa với lòng sẽ không làm nhỏ phải buồn phiền nửa vậy mà.... Có tiếng bước chân tiến lại phòng, nó nấp đằng sau cánh cửa. Nhỏ mở cửa vào phòng chẳng thấy nó đâu. Mặt nhỏ có vẻ buồn và thất vọng.
- Hù, làm gì mà gần khóc nè
- Khanh làm T giật cả mình. Làm gì mà khóc nhè
- Thì thấy rươm rướm nước mắt rồi kìa
- Đâu có đâu
- Hj, đi về không thấy người ta tưởng người ta ra rồi nên buồn ak
- Ai ra thì kệ người ta. Ra mà không chờ người ta về thì thiệt thòi thôi
- Trời làm gì mà thiệt thòi.
- Thì người ta đi mua đồ về, mà ra rồi thì mất phần hjhj. Nhỏ nói rồi giấu cái gì đó sau lưng cười khúc khích.
- Cái gì đưa coi. Nó cố dành lấy món đồ sau lưng nhỏ.
- Từ từ để T đưa cho làm gì mà nghe quà cái là dành liền, con nít quá.
- Tại thấy tò mò nên mới vậy thôi.
- Nè của Khanh nè. Trời vào mùa lạnh rồi Khanh mặc cái áo này sẽ ấm lắm.
Nhỏ nói rồi khoác chiếc áo ấm nhỏ mới mua cho nó. Thấy nó mặc vừa như in nhỏ vui lắm. Nhìn nhỏ nó thầm cám ơn ông trời đã cho nó được gặp nhỏ. Nhỏ là người đầu tiên quan tâm đến nó nhiều như vậy, từ những cái nhỏ nhất cho đến những chuyện buồn vui của nó. Nhỏ có thể tha thứ cho nó mọi điều dù điều đó có làm cho nhỏ buồn đến thắt lòng. Nó quay ra cửa khẽ chốt khóa lại, tiến lại gần nó vòng tay ôm nhỏ từ phía sau kề vào tai nhỏ miệng nó lại phát ra 3 từ “ Anh yêu em”. Nhỏ quay lại môi kề môi. Nó hôn nhỏ ngấu nghiến, bàn tay của nó lần mò khắp cơ thể nhỏ. Từng chiếc từng chiếc cúc áo được nó cởi bỏ ra, nhỏ khẻ nhắm mắt lại, mặt nhỏ ửng hồng lên. Dìu nhỏ xuống giường nó nằm cạnh nhỏ. Nó nghiêng người nhỏ lại cởi chiếc áo ngực ra rồi cúi đầu xuống hôn lên đôi vú của nhỏ. Nó cứ thế mà mút ti của nhỏ, nhỏ bắt đầu rùng mình vì nhột. Tay của nó khẽ trường xuống vùng tam giác, bàn tay nó cứ thề mà chà xát bên ngoài làm nhỏ cứ oằn người. Lần đầu tiên nó mạnh dạn làm tình với nhỏ, nó cởi chiếc khuy quần jean ra, cho tay vào trong và bắt đầu thám hiểm. Bàn tay nó vuốt ve cái khe ẩm ướt đó, nó dùng ngón giửa day day cái hạt le của nhỏ. Nước nhờn bắt đầu tiếc ra nhiều hơn, trường người xuống nó hôn khắp cơ thể nhỏ rồi tiến về ngã ba tình. Kéo cái baghet nó bắt đầu cởi chiếc quần Jean, nhỏ nhất mông lên để nó có thể cởi ra dễ dàng hơn. Nó gục đầu vào vùng tam giác nhỏ khẻ đẩy nó ra.
- Đừng làm vậy khanh, dơ lắm.
- Không sao đâu, Khanh thích vậy. Bất cứ chổ nào trên người T khanh đều có thể hôn cả mà hjhj
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì cả hjjj
Nó lại vục mặt vào mặc cho nhỏ cố gắng đẩy nó ra. Cứ thế nó banh 2 chân nhỏ ra mà bú mà mút. Nhỏ bắt đầu thích thú, cứ mổi lần nó nút cái hột le là nhỏ cứ nẩy mông lên làm nó càng thích hơn. Nước nhờn của nhỏ bắt đầu ra nhiều hơn, nhỏ khẻ rên lên.
- a a a Thôi đừng làm vậy nửa Khanh
- Khanh thích vậy
- Thôi, đừng khanh
Nhỏ nói mà cứ thở hổn hên, nó và nhỏ mồ hôi nhễ nhãi. Nó nằm cạnh nhỏ cố gắng cởi chiếc quần ra. Ôm nhỏ từ đàng sau, nó nâng 1 chân nhỏ lên rồi cho thằng nhỏ tiến vào. Hai tay nó cứ xoa xoa đôi vú của nhỏ hoà cùng nhịp dập của nó. Nó khẻ rùng mình rồi bắn ào ạt vào trong nhỏ. Nhỏ cố đẩy nó ra nhưng chăng thể được, mọi tinh tuý đã vào cả trong . Nó ôm nhỏ rồi thì thầm “ Anh yêu Em” nhỏ quay người lại nhìn nó.
- Sao khanh không lấy ra mà để trong vậy
- Hjhj tại kiềm chế không được nên ra trong luôn
- Lỡ có cái thì sao, Khanh thiệt là. Lần nào cũng nói lấy ra mà có mấy lần chịu lấy ra đâu.
- Thì tại không kiềm chế được nên vậy mà, lần sau không vậy nửa đâu hjhj
- Lần sau lần sau, lúc nào Khanh chẳng nói vậy.
- Thì lở rồi biết làm sao giờ. Thôi thì tuỳ trời vậy hjhj
- Tuỳ trời nửa chứ, Lỡ có cái thì mệt. Tý Khanh lo đi mua thuốc cho T đó T không đi nửa đâu. Ra mua hoài thấy ngại lắm.
- Uhm, tý Khanh ra mua. Giờ cho làm cái nửa rồi đi mua nha hjhj



















Nó và nhỏ cứ trêu đùa nhau, loáng 1 cái đã gần 6h. Cũng đã trể giờ xe buýt rồi nó dậy mặc áo quần vào đợi nhỏ chở ra bến xe đón xe khách.
- Khanh nè
- Sao T
- Hay Khanh ở lại đây sáng mai T chở Khanh ra bến xe sớm.
- Sợ sáng mai dậy trể như sáng nay thì mệt, với ở lại đây sợ T hành hạ lắm hjhj
- Hic, có Khanh hành T ak. Người gì mà ham hố.
- Ham đâu tại hồi trước có người nói kiềm chế không được thì chiều nên giờ mình cứ kiềm chế không được mãi hjj.
- Tóm lại giờ Khanh ra hay ở lại, ra thì nhắc xe T chở ra bến xe.
- Ờ thì ra.
Nó cười nham nhở rồi lấy xe chở nhỏ đi, thoáng thấy mặt nhỏ có chút buồn và thất vọng. Nó thấy vậy càng cười khoái chí. 2 đưa đi đến gần chợ thì nó rẻ vào gửi xe.
- Định cho người ta ở lại đây rồi nhịn đói ak, mới nói ra cái mặt bị xị.
Nhỏ nhìn nó cười tít mắt.
- Thì ai mà biết, lâu lâu mới có thời gian ở cạnh Khanh mà. Đứng đây đợi T hay vào cùng.
- Đi cùng T chứ ở đây sợ T đi mua hết cái chợ này mới chịu về quá.
Nó lại đi lẽo đẽo sau lưng để xách thức ăn cho nhỏ, 2 đứa nắm tay nhau đi như 1 đôi vợ chồng. Nó cảm thây mãn nguyện với hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Bỗng đt nó rung lên. Nó đinh không nghe máy nhưng sợ An lại đoán được nó đang ở đâu rồi lên phòng nhỏ nửa thì mệt.
- Alo
- Anh làm gì mà cả ngày nay em điện không bắt máy vậy. đi với con nào ak
- Tại lúc sáng đi học chiều nay về máy hết pin để sạc ở trong phòng đi chơi với thằng khôi nên không biết.
- Thế làm gì giờ nay mới về, mà về thấy cuộc gọi nhở sao không điện lại cho em
- Thì mới về đã cầm máy đt đâu mà biết. Đang đinh đi tắm cái thì em điện nè.
- Chiều nay đi đâu với thằng khôi vậy.
- Trời đi đâu cũng phải báo cáo nửa ak.
- Thi em hỏi vậy thôi, tại điện mãi không thấy bắt máy nên tò mò hỏi thôi. Thôi anh đi tắm đi rồi ăn cơm, tối em nt sau
- Uhm, em cũng lo cơm nứơc cho ba mẹ đi. Pp em
- Pp anh.
Nó cúp máy mà thấy lòng nhẹ nhỏm đi phần nào. Với nhỏ nếu có biết nó đi với An thì cũng sẽ không nói gì nhiều. Nhưng với An nếu biết nó lên phòng nhỏ để trể học rồi ở lại phòng nhỏ nửa thì An mò lên phòng là cái chắc. Để An mò lên phòng nhỏ thì càng thiệt thòi cho nhỏ. Nghĩ vậy nó cố tìm cách để nói dối An. Nó cũng biết sẽ có 1 ngày nó phải lựa chọn nhưng không phải là bây giờ. Nhỏ nhìn nó là biết ai vừa điên cho nó. mặt nhỏ có chút buồn và lo lắng.
- An điện ak, T lại làm Khanh khó xử rồi.
- Có gì đâu khó xử. T lên đây An cũng biết mà, T đừng suy nghĩ lung tung mà mệt.
- Uhm, vậy thì được. Mà tý lên Khanh ghé tiệm thuốc mua thuốc cho T đó. T không vào mua nửa đâu ak
- Uhm, tý Khanh vào mua. Mua để tối nay được thả cửa hjhj
- Sí, đừng có mà. Không biết mệt ak
- Hjhj còn sung sức lắm.
- Sung sức kệ Khanh, cho nhịn hjhj
Nhỏ nhìn nó cười, nó cảm thấy hạnh phúc lắm. Có đôi khi chỉ vài ba câu nói trêu đùa với nhỏ cũng làm nó vơi đi nhưng lo lắng và muộn phiền của cuộc sống tấp nập này. Tối hôm đó nó cao hứng trổ tài làm đạo diễn, không ngờ nó nấu ăn cũng không đến nổi tệ. Nhỏ cứ tấm tắc khen làm mũi nó cứ phồng lên . Cả tối nó và nhỏ cứ dạo quanh thành phố. Nó chở nhỏ đi khắp bờ nam rồi lại sang bờ bắc. Mãi đến 10h cả 2 đều cám thấy đói bụng, nó chở nhỏ vào 1 quán cháo bành canh ở Hàn Thuyên. Hồi đó cháo ở Hàn Thuyên rẻ cực kỳ, nó là 1 con đường chuyên bán cháo bành canh sinh viên nên rất rẻ. Nó làm 1 lèo 3 bát trong khi nhỏ ăn chưa xong 1 bát khiến nhỏ chẳng thể nhịn cười. Nó cũng cười trừ, ăn uống là phải tự nhiên mà . Ăn xong tính tiền hết có 12k, nó cười khoái chỉ. Rẻ chẳng khác gì ở quê nó. Mới nhăc xe đinh về thì có đt từ nhà Nga nó mới sực nhớ là cả ngày hôm nay chưa điện xlổi Nga
- Ông chưa ra nhà ak
- Uhm, chưa ra nơi. Sang mai tui ra sớm bà về đón tui với nha.
- Thôi ông đi bộ mà đến trường đi.
- Tui xin lổi mà, tại sáng nay ngủ quên nên không đón xe buýt ra được.
- Làm tui xuýt trể học theo ông, cả ngày cũng chẳng thèm điện lại 1 tiếng.
- Tại máy hết tiền, mà người cũng hết tiền nên..
- Ông đừng có xạo, hết tiền mà giờ còn ở Huế. Hết tiền mai lấy tiền đâu ra xe. Ông cứ làm tui như con nít kô bằng.
- Ờ thì hết tiền nên mượn T nè. Nói thiệt không tin thôi.
- Thế mai mấy giờ ra. Sáng nay cô chủ nhiệm hỏi ông đó.
- Chắc ra tới cở 6h30 ak. Mà cô chủ nhiệm hỏi làm chi rứa.
- Thì không thây ông đi học thì hỏi chứ sao. Mà có chuyện này nửa động trời lắm.
- Chuyện gi mà động trời vậy. Trường xập ak hjhj
- Xập cái đầu ông ak. Sáng nay con Dung sang tìm ông đó, cũng không biết con đó mặt dày đến độ nào mà lại vác mặt qua tìm ông nửa.
- Ơ có chuyện đó nửa ak. Thế nó có nói gì không.
- Nó qua tìm ông bị bọn con gái trong lớp mình vọc nên bỏ về
- Trời, thế bà không biết nó qua tìm tui có chuyện gì ak.
- Làm sao tui biết, mai ông ra hỏi nó ak. Tui đâu có phải là con sâu trong bụng nó mà chuyện gì cũng biết.
- Ơ tự nhiên giận tui, tại thấy tò mò nên muốn biết thôi. Ở trương bà tai mắt nhiều lắm mà.
- Cái đó tui chịu, ngay cả tui còn ngạc nhiên huống chi ông.
- Uhm, vậy thôi. để mai ra xem thế nào. MÀ làm gì giờ này chưa ngủ vậy
- Chưa bun ngủ thì chưa ngủ.
- Thôi đi ngủ sơm đi, tui cũng đi ngủ đây. Mai nói chuyện sau ha
- Uhm.
Nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trường. Nó cũng đang lên kế hoach để cho con nhỏ Dung biết tay vậy mà nó còn mò sang. Cũng chẳng hiểu con nhỏ này suy nghĩ gì nửa. Chở nhỏ về phòng mà nó cứ tò mò không hiểu con Dung sang tìm nó làm gì. NHỏ đứng bên cạnh nghe hết câu chuyện nhưng cũng chẳng hỏi nó. Tính nhỏ là vậy nếu nó kô muốn nói ra thì nhỏ chẳng bao giờ giám hỏi nó nhiều. Tối nó và nhỏ lại vật vả bên nhau. Sáng tỉnh dậy lúc 5h nó thấy người mình ê ẩm sau 2 ngày vật vả lao động khổ sai . Chở nó ra trạm xe buýt nhỏ ngồi đợi cùng nó. Xe đến nó bước lên xe, nhỏ cứ ngồi ở ghế đợi vẫy tay nhìn nó. Lần đầu tiên nó cảm nhận sự ly biệt là thế nào. Nó vẫn nhớ như in cái hình ảnh nhỏ ngày hôm đó. Có lẽ 2 ngày ở bên cạnh nhau làm nó không muốn xa nhỏ. Ngồi trên xe nó cố giấu đi những giọt nước mặt vì thương nhỏ. Cũng chẳng phải xa nhau mãi mãi nhưng sao nó thấy đau nhói trong lòng. Có lẽ hình ảnh của nhỏ ngày hôm đó đã in sâu vào tâm trí nó. Cả buổi sáng hôm đó nó cứ nghĩ đến cái cảnh nhỏ vẫy tay chào nó. Trái tim nó nhỏ sẽ là người nắm giữ mãi mãi nó nghĩ vậy. Nó bước đi lững thửng ra nhà xe. Bỗng có tiếng ai đó gọi nó.
- Có chuyện gì thế.
- Em có chuyện muốn nói với anh. Hôm qua sao anh không đi học.
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi, trời sắp mưa không đem theo áo mưa.
- Chiều nay anh rảnh không, em muốn nói chuyện với anh nhưng không phải là ở đây.
- Có chuyện gì nói luôn đi, chiều bận rồi.
- Chiều em về nhà anh rồi đi uống cf. Có nhiều chuyện em muốn nói với anh.
- Chiều bận rồi, có nhiều chuyện muốn nói thì đi tìm thằng Hà mà nói. Đây cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh.
- Em chỉ muốn nói chuyện với anh 1 lần rồi anh muốn ra sao thì ra. Em cũng không muốn Hà sẽ kiếm chuyện với anh nửa.
- Anh chẳng cần điều đó, nếu thằng Hà muốn kiếm chuỵên thì nó cứ kiếm. Anh như bây giờ cũng là nhờ nó và em hết đó.
Dung nhìn nó với ánh mắt đầy tội lổi. Thấy nó kiên quyết vậy Dung cũng chẳng giám nói gì thêm Chỉ lặng lẻ nhắc xe đi. Nhìn thấy vậy nó cũng cảm thấy mình làm điều gì đó hơi quá. Nhưng cũng vì con nhỏ đó mà nó suýt phải đi bụi. Cũng chẳng phải suy nghĩ gì nhiều nó chở Nga về mặc cho thằng Hà ở xa nhìn nó với ắnh mặt thù hận. Chiều hôm đó đang ngủ thì nó bị đánh thức bởi tiếng chuông đt, 1 số lạ không lưu trong máy.
- Dạ Alo
- Anh ghét em đến vậy ak
- Không ghét cũng chẳng thương.
- Em muốn gặp anh để nói chuyện cũng không được ak
- Anh cũng chẳng biết có chuyện gì để nói với em.
- Nhưng em có chuyện muốn nói với anh, Em có thể gặp anh để nói chuyện được không.
- Được rồi, thế gặp ở đâu.
- Em đang ngồi ở xxx, quán cf xxx anh đến đó được kô.
- Được, tý nửa anh đến.
Nó cũng chẳng hiểu vì sao lại đi gặp Dung, có lẽ lúc trưa con nhỏ quay mặt đi với ánh mắt ướt lệ làm nó thấy tội nghiệp chăng. Mà nó cũng chẳng biết sao con nhỏ đó lại có số đt của nó. Nó dậy thay áo quần rồi nhắc xe ra.



















Nó đạp xe đi mà cũng chẳng biết đến nơi sẽ nói gì với con nhỏ Dung. Mãi rồi cũng đến quán cf. Bước vào nó thấy Dung ngồi lặng lẽ 1 mình với ly cf đen. Nó lại bàn cũng chẳng nói hay mở lời hỏi nó gọi 1 ly cf sữa. Nó và con nhỏ cứ ngồi lặng lẽ chẳng ai lên tiếng, cũng gần 20p con nhỏ mới lên tiếng.
- Anh ghét em lắm ak
- Không
- Anh không thấy lạ khi em hẹn anh ra nói chuyện ak
- Cũng thấy hơi lạ, mà có chuyện gì muốn nói em nói đi
- Anh yêu Nga ak
- Cũng không hoàn toàn.
- Vậy sao anh lại nắm tay Nga đi trong trường rồi con làm em mất mặt trước bạn bè.
- Chuyện đó bình thường mà, anh đi với bạn anh cũng nắm tay đó thôi. Còn chuyện bửa trước có gì đâu mà mất mặt. Do em tự nghĩ vậy thôi.
- Anh ko trách hay hận em vì chuyện giữa anh với Hà ak.
- Cái đó thì tuỳ em suy nghĩ, anh cũng chẳng quan tâm. Nếu đã không phải là bạn thì cũng mong sẽ không trở thành kẻ thù. Anh cũng không phải là người rộng lượng nhưng cũng ko trách em hay gì cả. Có chăng chỉ là số phận nó đưa đẩy.
- Vì 1 chút nông nổi của em mà làm anh suýt mất cả tương lại. Để anh phải nghĩ học rồi còn làm liên luỵ đến gia đình anh mà anh không giận em hay trách móc gì sao.
- Có trách, có giận cũng chẳng làm gì khác được. Mổi người đều vì 1 cái mình muốn có mà làm cả. Còn em em bất chấp để giành 1 cái không biết có thuộc về mình hay không.
- Em biết, hôm sau nghe chuyện đến nông nổi đó em cũng lo lắm. Sợ anh có chuyện gì. Em cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ đến nước đó. Giờ em cũng chỉ mong sẽ được anh tha thứ. Cũng chẳng còn mấy thời gian nửa, em cũng cố gắng lắm mới giám gặp anh để nói những lời này.
- Anh cũng chỉ mong sau này khi làm việc gì em sẽ suy nghĩ kỹ hơn. Anh sẽ bỏ qua mọi chuyện, và mong em sẽ biết điểm dừng của mình.
- Anh đã nói vậy thì em cũng vui rồi. Em yêu anh và mãi sẽ yêu anh. Sau này nếu có ngày em trở lại em sẽ đường đường chính chính để có được anh.
- Anh không đáng để em yêu đâu. Anh cũng chỉ là 1 người đàn ông bình thường, lại còn lăng nhăng nửa. Em hãy chọn cho mình 1 người đàn ông tốt để yêu chứ đừng yêu những người như anh.
- Em cũng ko biết, nhưng em muốn được là người anh yêu. Sau này sẽ có 1 ngày em trở lại nếu khi đó anh đã lập gia đình rồi em cũng sẽ yêu anh. Chỉ cần có anh là được rồi.
- Hjhj em nói chuyện buồn cười quá. Làm gì mà trở lại
- Em sắp vào sài gòn với gia đình rồi. Ba mẹ em vào trong đó làm ăn nên định cư ở trong đó luôn.
- Khi nào đi.
- 2 ngày nửa. Em cũng chỉ muốn trước khi đi được gặp anh để nói hết tâm sự của mình. Và cũng chỉ mong anh bỏ qua cho em mọi chuyện vậy là được rồi. Sau này em sẽ trở lại để giành lại anh. Em chắc chắn sẻ trở lại.
- Trời có vậy nửa ak. Làm gì mà giành lại ghê vậy. Em giành thêm lần như lần vừa rồi chắc anh khổ quá hjj.
- Em sẽ giành lại anh bằng tình yêu của mình dành cho anh.
- Hjhj, thôi tương lại không ai nói trước được. Ngày mai thì cứ để ngày mai rồi tính. Còn bây giờ anh phải về đã không bà già chửi mệt.
Nó tình tiền rồi ra về, con nhỏ cũng đạp xe lẽo đẽo theo nó. Cả đoạn đường về con nhỏ cứ nói mãi về chuyện tương lại. Nó thì cứ nghe chứ chẳng quan tâm. Hôm nay còn chưa biết sao nửa chứ tương với chả lai. Đêm đó về nó cứ suy nghĩ, chẳng hiểu vì sao nó lại bỏ qua cho con nhỏ đó. Nó đã lên kế hoạch để trả đủa con nhỏ. Vậy mà không hiểu sao lúc con nhỏ xin nó tha thứ nó lại chẳng chút ngần ngại đồng ý liền. Đang ngồi miên man thì An điện cho nó, cũng chỉ hỏi thăm vài ba câu rồi tát máy đi ngủ. Hôm nay nó đến lớp với 1 sự ngạc nhiên. Vừa vào đến lớp ngồi xuống chưa nóng ghế thì đã thấy mấy đưa trong lớp chỉ chỉ trỏ trỏ. Quay lại nó cứ nghĩ là An mò ra, chẳng ngờ là thằng Hà. Nó cũng chẳng nói gì, thằng Hà đưa tay vẫy nó ra nó cũng chẳng thèm để ý. Thấy vậy thằng Khôi lên tiếng.
- Thằng lìn đó qua tìm mi kìa, mẹ nó mà kiếm chuyện nửa thì xem như đời nó khổ.
- Kệ mẹ nó
- Nó đang ngoắc mi ra kìa.
- Kệ nó, ra nghe mấy thằng đó nói chuyện ngứa máu lăm. Nó muốn gặp tau thì ra về gặp ở cổng trườg. Mò qua đây làm chi không biết.
- Uhm, cũng thấy lạ lạ. Tự nhiên qua lớp mình, chắc nó muốn chết hay sao mà qua lớp mình kiếm chuyện không biết.
- Kệ nó.
Nó và thằng khôi ngồi vậy chẳng thèm ra. Vậy mà thằng Hà lại đi vào lớp gọi nó.
- Tui cần gặp anh có chuyện muốn nói.
Nó thấy cách xưng hô của thằng Hà này hôm nay hơi khác. Không biết lại uống nhầm thuốc gì hay lại giả điên giống nó nửa đây.
- có chuyện gì tý ra chơi nói, giờ chuẩn bị vào học rồi.
- Vậy tý xong tiếc 2 tui đợi anh ở cantin.
- Uhm.
- Nhớ ra đó.
- Biết rồi.
Nói xong thằng Hà ra về, nó thấy lạ lùng lắm. Không biết có chuyện gì nửa nhưng vẫn đề phòng cho chắc. Xong tiết 1 nó đã gọi cả nhóm tới thông báo tình hình. Sau vụ của nó mấy thằng bạn nó nghe vậy thằng nào cũng máu. Chỉ muốn ăn tươi nuốt sống bọn thằng Hà. Riêng nó chẳng muốn xảy ra thêm chuyện gì nửa cả. Nếu tình hình không căng thẳng lắm thì cũng không nên làm lớn chuyện làm gì. Loáng 1 cái đã hết tiết 2, nó tiến ra căntin. Mấy thằng bạn nó cũng đã có mặt ở căntin nhưng tránh mặt đi. Chỉ cần có chuyện cái là xông ra liền. Ra đến nơi chỉ thấy có 1 mình thằng Hà. Cũng không biết nó muốn giở trò gì nửa. Thằng Hà lại còn mời nó vào cantin uống cf nửa mới oái chứ. Ngồi uống cf lúc ra chơi giửa giờ thì chỉ có nước là nghĩ thêm tiết nửa. Nó cũng chẳng suy nghĩ nhiều đành vào ngồi. Mãi chẳng thấy thằng Hà nói gì lại săp đến giờ vào lớp. Nó đoán chắc thằng này muốn câu giờ, nhưng mấy thằng bạn nó cũng sẽ đợi nó nếu nó chưa vào lớp thì chẳng có thằng nào giám vào lớp học cả. Nghĩ vậy nên nó cũng chẳng lo sợ gì. Trường bắt đầu đánh trống vào lớp, cantin giờ đã vắng người. Thằng Hà mới bắt đầu lên tiếng.
- Anh có yêu Dung không.
- Cái đó mi hỏi tau làm gì, mi thừa biết mà.
- Vậy sao anh vẫn lui tới với Dung.
- Ơ thế bạn bè không lui tới nói chuyện được ak. Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Nếu là chuyện giửa 2 thằng đàn ông thì đừng vòng vo nhiều. Vào thẳng vấn đề cho gọn
- Tui muốn gặp anh chỉ để xin lổi anh. Coi như chuyện trước đây tui sai.
- Sai là sai chứ ko có chuyện coi như. Mà giửa mi với tau cũng ko cần phải xin lổi làm gì. Nước sông không động nước giếng là ok rồi.
- Nếu anh đã nói vậy thì được. Cũng chỉ mong ngày Dung vào Sai gòn anh sẽ ra tiễn. Tui yêu Dung nên không muốn Dung buồn.
- Cái đó tau không hứa trứơc được. Nếu rảnh thì đi còn bận chuyện thì đành chịu.
- Uhm, vậy được. Tui cũng chỉ muốn lúc Dung đi được vui vẽ. Sau này ở trường tui và anh sẽ không phải là bạn mà cũng chẳng là kẻ thù.
- Ok, tau vào lớp đây.
Nó đứng dậy vào lớp mà cũng chẳng biết chuyện nó vừa nghe có phải là thực hay không. Phải chăng là mơ hjhj.






















Nó vào lớp, vừa mới ra chơi tiết 3 cái là cả mấy thằng bạn nó xúm lại. Tụi nó cũng ngạc nhiên vì chuyện lúc nảy ở cantin với thằng Hà. Riêng nó suy nghĩ nảy giờ cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao. Có nhưng việc chỉ là tự nguyện làm không cần phải ép buộc, càng ép buộc lại càng không được gì. Nó hiểu hôm nay vì sao thằng Hà lại gặp nó, xem như thằng Hà cũg có chút tình. 1 ngày nửa lại trôi qua bình yên, Sáng hôm sau vừa mới ngủ dậy đã có 1 tin nhắn từ số lạ.
- cf anh nhé.
- Ai thế, nt mà không biết ai hết rủ đi cf trời.
- Em Dung, tý về cf ở gần trường nha anh.
- Ngày nào chả ngồi ở đó mà rủ trời.
- Uhm, vậy em về trứơc đợi anh.
Nó thấy cũng hơi lạ, nhưng nghĩ lại thì chắc là con nhỏ muốn gặp nó trước khi đi xa mà. Nó đợi Nga về rồi đi học, đến quán cf nó dừng lại. Nga nhìn vào thấy Dung trong đó liền chau mày. Nó chỉ cười rồi vào quán.
- Làm gì có hứng mà sáng hẹn cf thế.
- Trưa nay em đi.
- Ak uhm, mấy giờ đi
- chắc 1h ak
- Uhm, đi mạnh khoẻ nha.
- Của anh nè.
Con nhỏ nói rồi đưa cho nó gói quà xong thì lấy xe đi mất, nó cứ ngây người. Mấy thằng bạn nó cũng chẳng hiểu chuyện, cứ nhìn nó cười cười. Thằng Khôi lại bạn nó.
- Mi còn lui tới chi với con đó nửa trời, vậy chưa đủ ak
- Điên mi, hôm ni nó đi sai gòn với gd nên hẹn tau ở đây. Tau cũng chẳng biết nó nghĩ gì lại đưa tau gói quà.
- Hehe, chắc là gửi tặng anh làm kỹ niêm rồi .
- Dẹp mi, nhiều chuyện.
- Mở ra coi mi, cho Anh em chia với.
- Rảnh, quà người ta tặng đem chia cho mi. Ug cf đi nhiều chuyện quá.
2 ngày hôm nay sao lắm chuyện khó hiểu vậy. Nó cũng chẳng muốn nghỉ nhiều cho mệt. Ug cf song vào trường cứ cầm gói quá te te trên tay làm nó ngại vãi cức. Vào lớp cái là đã bị mấy con yêu tinh nhện nhện trog lớp dò hỏi đủ chuyện về gói quà. Nó cũng chẳng nói gì nhiều, còn thằng Khôi thì cứ thế mà tuông trào với mấy em. Đến lúc ra về nó lại có thêm 1 sự ngạc nhiên hơn. Đang lững thững nhắc xe ra đinh chở Nga về, ra đến cổng đã thấy thằng Hà dựng xe máy ở cổng đợi nó từ lâu.
- Anh rảnh chứ
- Có chuyện gì không
- Đi uống cf với tui tý được kô.
- Trời, giờ nay đi cf. Giờ về nhà ăn cơm không bà già ràm. Hết giờ ug cf
- Vậy đi ăn cơm với tui rồi ug cf. Tui mời, không có chuyện gì mờ ám đâu mà sợ.
- Chẳng có gì sợ cả. Chỉ sợ trưa không về bà già ràm.
- Vậy điện về xin bà già đi, Tui gặp anh nhờ tý việc nên mới gặp giờ này.
- Có việc gì nói luôn đi. Đàn ông mà cứ vòng vo.
- Thì có chuyện riêng muốn gặp anh. Đi được thì đi.
- vậy đợi tý điện về nhà đã.
Nó cầm máy định điện thì Nga đã giựt lại.
- Ông bị gì ak
- Bị gì là sao.
- Lỡ nó hẹn ông rồi như lần trước sao. Ông đi 1 mình nguy hiểm lắm.
- KHông có chuyện đó đâu, bà đừng lo.
- Thằng đó không tin được. Nếu đi thì nói thằng Khôi đi cùng ông đi.
- Thôi không cần đâu, nó cũng chỉ muốn gặp tui thôi mà. MÀ nó cũng chẳng có gang làm như lần trứơc đâu.
- Ai mà biết, nó thù ông lắm kia mà.
- Thôi, không sao đâu.
Nó điện về cho bà già rồi leo lên xe đi với thằng Hà. Cũng không biết thằng Hà giở trò gì nhưng nó chẳng sợ và cũng không thấy lo lắng. Nhưng nó đâu có biết được cái quyết định cửa nó hôm nay là 1 trong những sai lầm của cuộc đời nó sau này. Thằng Hà chở nó vào quán cơm ăn cơm rồi ghe vào quán cf gần ngã tư xxx. Vào uống cf mà thằng Hà chẳng nói gì, nó cũng chẳng muốn hỏi. Cứ cầm cái đt nt cho An, gần 30p sau nó thấy Dung lò mò bước vào quán. Trên tay là 1 cái valy to đùng, lúc này nó mới hiểu chuyện.
- Anh đợi lâu chưa
- Uhm cũng mới. Nó vừa lên tiếng thì thằng HÀ không biết sao lại lặng lẽ đi ra ngoài.
- Em cũng chỉ mong lúc lên xe có anh tiễn vậy là em vui rồi.
- Ờ.
- Gói quà em đưa anh anh đã mở ra chưa.
- Chưa
- Uhm, vậy đợi khi nào về đến nhà rồi hãy mở ra nha.
- Uhm.
Nó cũng chẳng biết nên nói gì với con nhỏ. Cũng chỉ chúc lên đường bình an, lúc lên xe thấy con nhỏ cứ nhìn nó mãi 2 hàng nước mắt cứ thế tuông ra. Nó ghét nhất là mấy cái cảnh đó nhưng sao vẫn đứng vẫy tay. Xe lăn bánh đi thì thằng Hà chở nó lên nhà. 2 thằng chẳng thằng nào mở lời, lên nhà nó đi vào cũng chẳng chào. Sau lần đó 1 thời gian thì thằng Hà cũng chuyển trường vào thành phố. Nó vào nhà, đôi gói quà vào phòng rồi lăn ra ngủ. Chiều nó bị đánh thức giấc bởi 3 tin nhắn liên tục . Là của Dung “ Ngày hôm nay em đi có anh ra tiễn em cảm thấy lòng mình vui lắm và cũng xem như là anh đã tha thứ cho em. Những ngày tháng sau này không biết em sẽ sống như thế nào khi không được nhìn thấy anh mổi ngày. Có lẽ em sẽ nhớ anh lắm, nhưng chẳng thể nào gặp anh được. Rồi 1 ngày không xa em sẽ trở về để được có anh bên cạnh. Em sẽ dành cho anh tất cả những gì có thể và sẽ yêu anh bằng cả trái tim của mình. Em Sẽ không ích kỷ như bây giờ, khi đó anh hãy cho em 1 cơ hội để được đến bên cạnh anh dù chỉ là 1 thời gian. Em mãi yêu anh ”






















Tiếp:
Nó đọc xong chẳng biết nên nt lai sao cả. Cũng chẳng hiểu nó nghĩ sao lại bấm số Dung.
- Em đi đến đâu rồi
- Cũng mới đến Quang Nam ak. Anh mở quà chưa
- Chưa
- Sao chưa mở, hay lại vức đâu rồi
- Đâu có, về mệt nên ngủ. Thấy có tn nên dậy
- Sao không nt mà lại điện cho em
- Cũng không biết nửa.
- Em hỏi cái này nha
- Uhm
- Thực sự anh có tình cảm gì với em không.
- Thì cũng là bạn bè mà
- Anh biết em không phải hỏi như vậy mà.
- Uhm, thì chỉ là bạn bè mà. Tương lại ai nói trước được.
- Uhm, vậy là em được rùi. Nhất định em sẽ trở lại tìm anh
- Hên xui, Tương lại mà
- Uhm, anh nghĩ đi. Em đi xe mệt quá
- Uhm.
Nó cúp máy nhưng sao nó vẫn cảm nhận Dung đang nở 1 nụ cười với nó. Nó có cảm giác như đang mất đi 1 cái gì đó. Bên cạnh nó bây giờ đã có nhỏ và An nhưng sao nó lại có 1 cảm giác khó tả. Tình yêu và sự ghen ghét chỉ cách nhau như 1 sợi tóc. Có thể là yêu và cũng có thể là ghét, ngày nó trở về đã từng có suy nghĩ sẻ cho con nhỏ 1 bài học. Vậy mà đến lúc gặp lại Dung nó chẳng thể nói lời trách móc. Không biết trong đầu nó đang suy nghĩ những gì nhưng nó cảm thấy thiếu đi 1 cái gì đó ở cuộc sống này. Nó cố xua đi cái suy nghĩ con nhỏ sẻ trở về tìm nó. Mà có về lại tìm nó thì để làm gì, chẳng lẽ nó sẽ yêu con nhỏ đó. Nó không nghĩ như vậy. Sáng hôm sau đến trường lại là 1 ngày đầy tăm tối đối với nó. Mở mắt với tn của Dung “ Dậy đi học nào anh yêu, Chúc anh yêu ngày mới vui vẽ ”. Nó phì cười vì cái tn của con nhỏ. Đến trường nó có cảm giác gì đó bất an. Cũng chẳng hiểu có chuyện gì nhưng nó đứng ngồi chẳng yên. Con Nga cứ nhìn nó và lo lắng, chắc tại chuyện hôm qua vẫn làm Nga suy nghỉ. Ra chơi tiết 3 nó lững thửng ra cantin hut thuốc thì thằng Khôi chay theo.
- Cho tau điếu thuốc
- Làm gì xin thuốc cha nội, còn có điếu ak
- Vậy cho tau hút với. Mà nè hôm nay chắc trường mình có phim xem.
- Phim gì mi.
- Phim hàn quốc hjhj
- Đm rảnh hey.
- Tau nói thiệt mi không thấy ak. Mi nhìn ra quán cf gần trường mà xem. Có 1 nhóm gần 20 thằng đi toàn xe máy không ak. Thằng nào trường mình dính vào tụi đó chắc khó lòng qua nổi.
- Kệ mẹ nó, mình không liên quan nhòm ngó chi mang hoạ mệt.
- Thì đen gì lúc ra về chẳng có chuyện. Mà thấy tui này ghê lắm, đi xe máy chắc ở xa đến, với lại cầm theo 1 bao hàng. Không biết bên trong là hàng gì.
- Mi nhiều chuyện quá, tụi nó làm gì kệ mẹ nó. Liên quan gì tới cơm áo gạo tiền nhà mi không mà cứ.
- Thì tại thấy trường mình ít khi có mấy người như rứa tới. Ở trường mình có gây nhau thì cũng chỉ là dùng đùi. Chỉ có vụ của mi là lớn nhất chứ mấy. Chắc thằng nào ở trường mình cũng phải có tiếng mới giám dính vào tụi này.
- Uhm, dính vào mấy thằng đó thì khổ thân thôi. Mà thôi vào học đi.
Nó và thằng Khôi đi vào lớp, nhin ra quán cf thấy có mấy thằng đang đứng nói gì ở trước quán.
- Ê khôi, mấy thằng mi nói đang đứng ở trước quán cf đó ak.
- Uhm, lúc nảy tụi nó ra đông lắm. Chắc vào quán ngồi rồi, mi nhìn xe máy để ngoài kìa.
Nó nhìn ra quán thấy 1 đống xe dựng ở trước quán. Nhìn kỹ nó thấy 1 chiếc Jiu V, đúng biển số xe thằng Cường rồi. Nó lẩm bẩm.
- Thôi chết mẹ
- Chuyện gì nửa thế.
- Mấy thằng lìn đó chắc đến tìm tau.
- Gì nửa vậy, mi làm chi mà dính vào mấy đứa đó.
- Chuyện đó dài lắm, tau chỉ chắc 1 điều là tụi đó ra tìm tau.
- Tụi đó ở đâu mà ra tìm mi.
- Ở trong Huế ak.
- Vậy chắc tui này cũng ghê lắm đây. Để tau lòn ra ngoài gọi tụi trong nhóm hội trước.
- Không cần đâu, giờ mi chuồng về lên nhà tau trong phòng tau có 1 cái túi tenis. Mi lấy về đây cho tau.
- Tau qua báo với mấy thằng trước, rồi lên lấy về cho mi sau. Lần trước AE về hết chứ lần này con AE đây. Không có thằng nào bỏ mi 1 mình đâu.
- Tau xử lý được mà.
- Được gì mà được, được như lần trước ak. Tui ni không giống như thằng Hà đâu. Mi cũng thấy đó, túi nó ôm theo 1 bao hàng. Loạng quạng tụi nó chém banh xác.
- Giờ mi cứ lên nhà lấy về cho tau đi đã rồi tính sau.
Thằng khôi luống cuống lòn ra, nó cũng trốn về cantin. Nó cứ nghĩ mãi làm sao tụi thằng Cường lại biết nó học ở đây. Mà sao tụi nó cứ muốn ép nó vào đường cùng. Ngồi hút điếu thuốc nó bấm máy điện thằng Bờm.
- Đang làm chi rứa
- Đang học, Không đi học hay sao điện tau rứa.
- Ờ đang ở trường ne, mà không biết sao tụi thằng Cường biết tau học ngoài ni ra kiếm tau nè.
- Hả, tụi nó ra đến trường tim mi ak. Thế sao rồi.






















- Chưa gì cả, tụi nó đang đợi tau ở quán cf gần trường. Không biết tụi nó muốn gì nửa đây.
- Dkm tụi lin đó đã yên rồi mà vẫn cứ kiếm chuyện. tụi nó ra đông không.
- Cũng đông cỡ 20 thằng ak. Đem hàng theo nửa, chắc chắn tụi nó muốn chơi phủ đầu hjhj
- Đầu cái con mẹ nó chứ. Bữa trứơc 1 lần rồi vẫn còn thù, giờ chắc nghĩ a Quang đi rồi nên kiếm chuyện. Mi học xong cứ ở trong trường tau với mấy thằng bạn phóng ra liền.
- Uhm, được vậy thì ok. Giờ có muốn giàn xếp với tụi nó cũng chẳng được. Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.
- Có gì ra tới tau alo.
- Uhm.
Nó cúp máy mà lòng như có lửa, giờ cũng chẳng biết nên xử lý sao cả. Nó cảm giác người mình như có 1 luồng nóng đang chạy trong người. Nó biết nó đã sẵn sàng cho cuộc gặp mặt ngoài ý muốn ngày hôm nay. Ngồi ở căn tin mà nó chẳng thể ngồi yên. Tiếng trống trường vừa báo hiệu tan học cũng là lúc thằng Khôi về đến trường.
- Giờ mi tính sao
- Chẳng còn đường mà lùi nửa, thôi thì kệ mẹ nó. Cùng lắm lại mượn sợi dây chuyền của mi hjhj. Mà mi làm chi mà ướt cả quần thế.
- Mẹ vãi lìn, tau về nhà mi mà có bà già mi nên đéo đem ra được.
- Thế cái này ở đâu ra. Mà sao lại quấn trong áo mi tau để trong cái túi tenis mà.
- Thì của mi chứ của ai. Tau chẳng biết kiếm đâu ra nhớ lại cây mã tấu bửa trước mi đôi xuống cái ao nhỏ nên lặn xuống đó lấy lên. May là vẫn còn hjhj.
- DM vãi, thế giờ mi sao, hay mi cứ về trước đi. Tau xử lý được.
- DM tụi nó đông thế mi mà ra 1 chắc thì có nước mà ăn chuối cả nãi. Tau nói mấy thằng rồi tụi nó cũng đã chuẩn bị sẵn. Với lại tau cũng ghé chợ mua 1 bó dao thái rồi hehe
- Mi có sợ không, tau biết xong vụ ni chắc chắn chẳng yên lành mà học nửa đâu. Tau cũng không muốn mấy đứa trog nhóm bị liên luỵ, lỡ có chi thì mệt.
- DKm thế tau với mi là chi. Nói nghe vãi cức. Trong hội không có thằng nàơ chùn chân cả. Chỉ sợ hội mình có 17 thằng không biết có chơi nổi không.
- Nếu AE đã quyết thì mi cũng đừng lo. Tau cũng điện mấy đứa bạn trong Huế ra rồi. Mấy đứa trong đó cũng 10 thằng hàng hoá đầy đủ rồi. Tau chỉ sợ sau vụ này lắm thằng phải nghỉ học thôi. Mấy thằng trong Huế thì tụi nó là dân tứ xứ phần lớn đã nghĩ học. Mấy đứa mình đứa nào cũng còn lo chuyện học nửa. Hay là mi với mấy đứa trong hội cứ đứng ở ngoài trứơc nếu tình hình căng thẳng thì vào con không thì thôi.
- Uhm, thế cũng được. Tau sẽ đi sau nếu có chuyện tau lao vào liền.
- Uhm, như vậy tau cũng đỡ lo. Giờ đợi mấy đứa bạn tau ra cái nửa là ok
2 thằng ngồi đợi chứng 10p thì thằng Bờm điện đã đến nơi đợi cách trường 1 đoạn. Đang định về thì Nga ra căntin tìm nó, Thấy nó cầm trên tay cây MT Nga cứ ôm nó lại. Nhưng giờ máu trong người đã nóng lên thì nó chẳng nghĩ gì nhiều nửa. Nó nói chuyện 1 hồi rồi Nga cũng đành chịu vì không thể can ngăn nó. Trường bây giờ học sinh đã về gần hết, nó lặng lẽ đi ra cổng trứơc với thằng Khôi. Leo lên xe thằng Khôi nó cố giấu cây mã tấu đi. Nó biết tụi thằng Cường sẽ không chặn nó ở ngay cổng trường mà sẽ tìm 1 điểm nào vằng người. Nó cố tình dẫn tụi thằng Cường đi đến đoạn đường vắng, nơi Bờm với mấy đứa bạn đang đợi. Mấy đứa bạn trường nó cũng đi theo sau 1 đoạn. Có tiếng xe máy bắt đầu bám sát nó, nó ngồi sau nhảy xuống. Thằng cường đã phanh xe trước mặt nó. Thằng cường nhìn nó cười với vẽ mặt đầy thách thức.
- Định trốn hả
- Tao đéo gì phải trốn.
Nhóm thằng Cường đã kéo đến và dừng xe lại, trên tay cầm toàn mã tấu. Nó biết chẳng thể tránh khỏi 1 cuộc chiến. Mắt nó chằm chằm nhìn thằng Cường.
- Mi đừng nghĩ ông anh tao đi rồi là mi thích là gì thì làm. Mấy thằng công tử như mi tau thừa sức để chơi.
- Haha, to mồm. 1 mình mi với mấy thằng đi xe đạp đó ak. Chưa đủ tuổi đâu con. Đừng nghĩ mấy thằng nhóc đi theo mi là tau không biết.
- Tau chẳng cần nói nhiều, giờ muốn sao nói mẹ đi.
- Muốn cho mi nhận lại những gì mi với thằng anh mi đã làm với tau lần trước. Tao phải vào nằm viện 1 lần thì mi phải nằm cả đời.
Thằng Cường vừa nói vừa cười với vẽ mặt đắc thắng. Máu nó cũng đã sôi lên, nhưng nó chỉ mới nắm chặt cây mã tấu thì không biết từ đâu chui ra 1 thằng trên tay cầm cây dao chuối dài cả 1m lao vào chém thằng Cường. Thằng cường bất ngờ quá chỉ kịp né người và không dữ được thăng bằng ngã ra sau. Thằng đó dơ cây dao lên chém tiếp 1 nhát nửa trúng vào chân thằng Cường. Tụi bạn thằng Cường thấy vậy lao vào cứu thằng Cường. Thằng đó bị chém 1 nhát nhẹ ở cánh tay. Thấy vậy nó xông vào và ra hiệu cho tụi thằng Bờm xông ra giải vây. Nó bất ngờ khi thấy mặt thằng đó, hoá ra là thằng Hà. Nó cũng chẳng biết sao thằng Hà lại có mặt ở đây, và vì sao thằng Hà lại giúp nó. Nhưng nó cũng chẳng màng suy nghĩ nhiều, kéo thằng Hà đứng dậy nó và nhóm thằng Bờm xông vào. 1 cuộc hỗn chiến diễn ra, nhưng bên nó vẫn yếu thế hơn. Cầm cây mã tấu trên tay máu đã lên tới nảo nó chẳng còn biết gì là cái chết nửa. Nó xông thẳng vào cứ thế mà chém, hạ gục 2 thằng rồi 3 thằng nó cũng bị 2 nhát chém ở vai và tay. Máu cứ thế chảy nó cũng chẳng cảm giác đau đớn. Nhìn lại thấy thằng Hà đang bị bủa vậy, Hà bị thêm mấy nhát chém ở tay và chân chẳng thể trụ nổi. Nó xông vào giải cứu Hà, 1 thằng từng là kẻ thù của nó.Nó hét lên khi thấy thằng Hà quỵ xuống vì vết chém ở đầu gối quá sâu. “ Anh em cứu thằng Hà nhanh”. Nó cứ thế xông vào mà chém chẳng cần biết trên người nó cũng đã dính thêm bao nhiêu nhát chém. Thằng Khôi nhận ra thằng Hà xông vào giúp nó thì chẳng thể đứng ngoài cuộc để nhìn nửa. Vậy là cả hội trong trường nó cũng vào cuộc. Cuộc chiến bây giờ đã cân sức. Bên nó cứ thế mà lướt tụi thằng Cường. Những tụi thằng Cường cũng chỉ có vậy, thấy yếu thế chẳng thể cầm cự được. Tụi nó cứ thế từng thằng từng thằng tìm đường thoát thân vứt cả xe máy lại. Cuối cùng cuộc chơi chỉ con lại thằng Cường và 1 thằng bạn. Thằng cường chẳng thể thoát thân nổi đã bị hội nó vậy quanh. Cầm cây mã tấu nó chỉ thẳng vào mặt thằng Cường.
- Vì mi mà AE tau phải đổ máu không biết ngày mai ra sao nhưng hôm ni mi phải trả 1 cái giá cho việc này.
- Haha mi giám làm gì tao nào. Đừng nghĩ có ông già con An là mi có thể làm gì tau, riêng mi chưa đủ tuổi. Ông già con An gặp tau còn phải nể. Mi cũng chỉ là 1 thằng chui váy đàn bà mà thôi.
Câu nói đó đã lằm lòng tự ái trong nó trổi dậy. Giờ nó bất cần gì nửa cả. Nó cởi chiếc ao sơ mi đã dính đầy máu của nó và tụi kia ra đôi cho thằng Khôi.
- Mi lo băng bó cho thằng Hà. Bờm túm đầu thằng Cường lại cho tau. Để xem hôm nay tau sẽ làm gì mi nha. Trố mắt lên mà nhìn và nhớ cho kỷ là ai làm nha.
Thằng Bờm và bạn túm thằng cường lại. Nó nắm chặt bàn tay trái thằng cường áp sát xuống nền đường. Nó cầm cây mã tâu giang lên.
- Mi giám
- Ngón này là vì AE tau đã đổ máu hôm nay nè.
Nó nói xong là nhát chém vừa xuống chặt đứt ngón áp út của thằng cường.
- Ngón này là vì câu nói của mi và là để lấy lại lòng tự trong cho tau.
Nhát chém thứ 2 đã lấy đi ngón giửa của thằng cường. Thằng cường đau đớn kêu la. Lúc này van xin nó thì cũng đã quá muộn. Nhát chém thứ 3 đã giáng xuống bàn tay thằng cường giờ chỉ còn ngón út và ngón cái.
- Thôi a Khanh, vậy được rồi. Thoát thôi. Thăng Hà lên tiếng.
- Ùhm. Thoát thôi.
Nó chỉ vào mặt thằng cường đang đau đớn.
- Mi hãy nhớ ngày hôm nay và vì ai mà mi ra như vậy.






















AE thông cảm, mấy bửa nay quán đông quá nên chẳng thể gỏ được. Với lại trang chủ cứ khi vào được khi không nên cũng không vào cm cho AE biết. Tối nay tranh thủ gỏ 1 tý để phục vụ AE. sẽ cố gắng gỏ để bù vào những ngày vừa rồi. Thank.
Tiếp:
Máu điên trong người nó cũng đã nguôi đi.Sau 1 cuộc hỗn chiến nó cũng dính nhiều vết thương. Nhưng với nó chẳng là gì cả, nó quen với những vết chém ngoài da như vậy rồi. Nó chỉ lo cho thằng Hà, Hà bị 1 vết chém ở đầu gối khá sâu. Lại nằm ở đầu gối rất nguy hiểm, nó sợ thằng Hà sẽ không đi lại được vì vết thương đó. Thằng Bờm cũng nhóm bạn đã thoát vào Huế trước. Nó với đám bạn dìu thằng Hà vào 1 bãi cỏ khuất sau cánh đồng. Cố tìm cách cầm máu cho thằng Hà. Hồi đó mấy thằng cũng ngu ngơ, chẳng giám ra tiệm thuốc mua gì. Chạy lại quán bán ở gần đó thằng Khôi mua về 3 bao thuốc lá. Rồi lấy áo quấn chặt thuốc là vào vết thương cho thằng Hà. Trên người nó các vết thương bắt đầu chảy máu nhiều. Nó lấy 1 bao thuốc xé ra cố băng vết thương lại nhưng cảm giác rát. Nảy giờ mãi lo cho thằng Hà nó không cảm thấy đau mấy. Giờ cho thuốc vào nó mới đau thấu Tim. Vật vã mãi cũng cầm máu được.
- Giờ tính sao mi. Thằng Khôi lên tiếng.
- Cũng chưa biết nửa, chắc phải đưa thằng Hà vào viện thôi. Nó bị vậy không vào viện sợ sau này khó đi lại thì rách việc.
- Thì chắc chắn phải vào viện rồi. Mà giờ mi tính sao kìa. Tau với mấy đứa trong nhóm về nhà bà gì tau dưới Phong Hải trú it ngày yên ổn thì lên. Hay mi về đó luôn, bà gì tau đi mỹ rồi nhà để vậy chẳng có ai ở.
- Để tau coi đã, giờ mi với mấy đứa đưa thằng Hà vào viện rồi tìm cách liên lạc với ông già nó. Tau không thể đi được, mấy đứa mi chắc sẽ không liên quan gì đâu. Nếu C.An có hỏi thì nói là tình cờ đi qua thấy có mấy đứa trong trường đánh nhau vào can mà không được rồi bị mấy đứa đó đánh. Cố gắng lo cho thằng Hà, tau sẽ liên lạc lại sau.
- Thế mi không đi với tụi tau ak.
- Không, tau đi với tụi bây không được. Cứ lo cho thằng Hà đi. Nè cầm 150k kiếm chiếc xe chở nó vào viện đi.
- Thôi, mi cứ để đó. Tau cũng còn 1 ít đủ trả tiền xe rồi. Mà mi định đi đâu. Hay vào nhà An đợi ít bửa xem sao đã.
- Không, tau tự tìm cách giải quyết được mà. Giờ thì đi đi cái đã.
Nó cầm cây mã tấu lấy những mảnh vải còn lại quấn chặt rồi giấu vào người mang theo. Bấm số nó điện cho thằng Bờm, nó muốn vào lại Huế nhưng chắc chắn 1 điều nó sẽ không vào nhà An. Nó đợi ở 1 điểm khá khuất ở gần trường rồi đợi Bờm ra. Thay áo quần xong nó leo lên xe đi vào Huế. Nó giờ chỉ muốn gặp nhỏ. Cuộc đời nó giờ có nhiều thứ để đắn đo suy nghĩ, chỉ có nhỏ mới là người hiểu nó. Đứng lặng trước dãy trọ nhỏ, nó muốn bước vào nhưng sao lòng vẫn đắng đo. Nó cảm thấy sợ, sợ nếu chuyện vỡ lở ra nhỏ sẻ gặp rắc rối vì nó.
- Mi không vào đi ak.
- Không biết nửa.
- Thì cứ vào đó ở tạm 1 2 ngày rồi tính sau. Cứ để mọi chuyện lắng xuống xem sao đã. Mà sao mi không về nhà An cho khoẻ.
- Mi biết tính tau mà. Lấy cây Mt cho tau, ak có số đt A Quang thì đưa tau cái.
- Lấy số ông quang làm chi. Mi định vào Sg với ông ạk
- Chưa biết, cũng có thể. Thôi nhanh tau vào phòng, đứng ngoài ri người ta nghi ngờ nửa thì vãi.
Lấy số đt xong, nó bước từng bước vào phòng nhỏ. Những bước chân có vẽ nặng nề và mệt mỏi. Các vết thương trên người nó giờ bắt đầu đau tê tái. Nó vào phòng gỏ cửa. Nhỏ nhìn thấy nó với những vết máu thấm ra áo thì ào khóc. Nó thấy thương nhỏ và sợ nhỏ buồn. Nhưng giờ nó chẳng biết nên đi đâu cả. Nó chỉ muốn được ở bên cạnh nhỏ để tâm trí được thoải mái hơn. Nhỏ thì cứ ôm ghì lấy nó làm nó càng đau vi nhỏ chặm vào các vết thương.
- Thế cứ định ôm người ta mãi thế này ak
- Khanh vào phòng đi để T chạy ra mua thuốc với băng. Nhớ đóng cửa lại cả mấy phòng bên cạnh để ý.
- Uhm, Khanh biết rồi.
Nhỏ chẳng cần để ý những vết máu trên áo nó đã dính qua áo nhỏ. Chỉ 1 loáng sau đã thấy nhỏ quay lại với bông băng trên tay. Nó sợ nhất mấy cái vụ này, vết thương không đau mà khi có cồn vào sát trùng thì thôi rồi luôn. Rát đến tận tim.
- Thôi Khanh không dùng cồn đâu. Lấy nước ấm rửa rồi xoa thuốc vào là được rồi
- Không được, bị nhiều vết vậy không dùng cồn làm sao sát trùng được. Làm như Khanh thì nhiễmtrùng ngay. Chịu khó tí thôi mà.
- T biết Khanh sợ phải dùng cồn mà.
- Sợ thế sao vẫn cứ đánh nhau với người ta. Bị thế này không đau mà lại sợ cồn sát trùng. Nhanh cởi áo ra cho T băng lại.
Nhỏ chẳng cần nó đồng ý đã cởi chiếc áo ra. Nhỏ dùng khăn lau sạch những vết máu trên người và quanh vết thương. Lấy bông thấm 1 tý cồn, nó nhìn thấy thế là đã thấy cảm giác rát rồi. Đến lúc nhỏ chạm bông vào vết thương thì nó nhăn mặt nhăn mày 1 cách đau khổ. Sau 1 lúc thì cực hình cũng đã xong, nhỏ băng bó như 1 y tá thực sự. Nhìn những mảnh vải băng đầy người nhỏ khẻ rơi nước mắt
- Sao Khanh không chịu nhịn người ta 1 tý. Lỡ có chuyện gì T sẽ sống ra sao.
- Thôi T đừng nói mấy chuyện đó nửa. Cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi. Khanh cũng không muốn như vậy mà tại tụi đó cứ muốn dồn Khanh vào đường cùng. Nếu Khanh mà nhin tụi nó được chắc giờ cũng đã vào viện nằm rồi chứ không ở đây đâu.
- Thế chuyện sao mà Khanh ra vậy.
- Tóm lại là tụi nó muốn Khanh phải nằm lầu 6 BV huế tụi nó mới an lòng.
- Thôi chuyện gì thì chuyện giờ Khanh nằm đó nghỉ, đợi T chạy ra chợ mua ít đồ nấu cho Khanh ăn.
- Uhm, trưa giờ chưa ăn gì cả. Nó nói mà bụng cứ sôi sùng sục.
- Biết ngay mà, Nằm đó T chốt cửa ngoài khi nào về T tự mở được.
Nằm trong phòng nó cảm giác như mọi chuyện sẽ không bình yên như lúc này. Không biết tụi thằng Bờm với Khôi giờ sao rồi. Suy nghĩ miên mang nó thiếp đi lúc nào không hay. Có lẽ vì mệt và đói đã làm nó lã người đi.



















Đi giữa phố đông người sao vẫn thấy mình cô đơn. Phải chăng tình yêu trong anh đã chết?
Tiếp:
Nó mệt đừ người vì đói, và tỉnh giấc khi ngửi thấy mùi món thịt heo quay tạm của nhỏ. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 7h rồi nhưng chẳng thấy nhỏ đâu. Nghĩ chắc nhỏ cũng đi đâu đó nhưng giờ mà đợi nhỏ về chắc đói mà chết. Nó mở nồi cơm ngồi ngấu nghiến mon ăn ưa thích. Nhỏ về thấy nó vậy thì phì cười.
- Khanh đói giữ lắm ak
- Uhm, trưa giờ đã ăn gì đâu. T ăn luôn đi
- Ham ăn dễ sợ, người ta nấu mà chẳng đợi người ta về ăn cùng.
- Tại đói quá mà hjhj.
Nhỏ ngồi xuống cạnh nó, gắp thức ăn cho nó. Cảm giác lúc đó thật hạnh phúc, nó nghĩ vậy vì nó là người thiếu thốn tình cảm. Nó chỉ có 1 mong ước là sau này có 1 gia đình như vậy, dù có cực khổ đến mấy nó cũng chẳng ngại. Ăn xong nó cũng chẳng muốn đi đâu, nhỏ chạy ra quán cf mua cf cho nó rồi 2 đứa ra ngồi ở cửa sổ phòng nhỏ. Nhìn lên bầu trời 1 màu tối đen nó có cảm giác sợ hãi. Nó sợ 1 ngày nào đó sẽ không được ở cạnh nhỏ như thế này nửa. Nó ôm nhỏ thật chặt như sợ nhỏ sẽ tan biến đi mất. 9h nó và nhỏ đi ngủ, nằm cạnh nhỏ nó chẳng thể ngủ được. Nó không muốn giấu nhỏ về những dự định sắp tới của nó.
- T nè, nếu 1 ngày nào đó Khanh đi xa T có đợi Khanh trở về không.
- Khanh đi đâu mà xa, có đi thì cũng chỉ quanh quẩn cái thành phố này.
- Thì nếu có 1 ngày như vậy, Khanh đi mà chưa biết bao lầu về thì sao.
- T chắc chắn sẽ đợi Khanh rồi. T không sợ thời gian dài hay ngắn. Chỉ sợ ngày trở về Khanh không còn yêu T nửa thôi. Chứ có đợi khanh cả cuộc đợi này cũng được.
- Vậy Khanh sẽ ở lại đây ít ngày nửa rồi Khanh sẽ vào Sài Gòn, Không biết khi nào mới trở lại đất Huế này nửa. Khanh biết sau vụ này Khanh chẳng thể ở đây được, nếu ở đây thì chắc chắn sẽ phải ra toà. Khanh biết như vậy là thiệt thòi cho T nhưng Khanh yêu T nên trứơc khi đi Khanh muốn được ở cạnh T. Sau này không biết có cơ hội để được ở cạnh T như lúc này không.
- T cũng đoán được phần nào mà. Chỉ cần trong tim Khanh có T thì dù khanh có đi 5 năm hay 10 năm T vẫn đợi Khanh. Có lẽ lúc Khanh đi T sẽ buồn lắm nhưng hôm nay là ngày mà T hạnh phúc nhất. Hạnh phúc vì T biết rằng trong trái tim Khanh T là người quan trọng đối với Khanh. T mãi yêu Khanh.
- Sau này nếu có cơ hội trở về Huế, Khanh sẽ tìm T. Hãy giữ số đt cửa Khanh lại, sẽ chẳg bao giờ Khanh đổi số.
Nó nói xong thì 2 dòng nước mắt của nhỏ lăn dài. Nó thấy thương nhỏ, nó đã làm khổ nhỏ quá nhiều. Nhỏ nằm ôm nó mà nước mắt cứ rơi làm nó càng thêm chạnh lòng. 2 đứa chìm vào giấc ngủ, nó tỉnh dậy bởi tiếng chuông đt. Là số An, mới 5h30 mà đã gọi nó thấy hơi lại. Chắc có chuyện gì rồi,nhưng nó không muốn gặp An lúc này nó bật chế độ chỉ báo đèn rồi để vậy. 5 cuộc gọi nhỡ nó cũng chẳng quan tâm. Rồi 1 tin nhắn đến “ anh điện lại cho em gấp”. Nó thấy hơi nóng ruột, chắc có chuyện gì rồi. Cầm máy đi ra ngoài nó điện cho An. Chưa kịp nói gì An đã lớn tiếng:
- Anh làm gì mà điện mãi không bắt máy. Anh có biết tối qua thằng Bờm bị bắt rồi không.
- Hả, nó bị bắt lúc nào. Mà sao em biết.
- Tối qua trên phong điện về ba em phải đích thân lên. Sáng nay ba về nói hết mọi chuyện cho em nghe rồi.
- Ba có nói gì anh không.
- Về chẳng thấy ba nói gì nhiều, chỉ bảo điện cho anh. gặp anh thì nói anh về nhà gặp ba gấp.
- Anh về nhà mấy đứa bạn ở ít ngày rồi đi SG, nói với ba anh cám ơn ba nhiều. Chuyện này không như trước, anh không muốn ba phải khó xử.
- Ba nói bằng mọi giá phải đưa anh về gặp ba. Anh không về thi càng làm khó ba hơn.
- Anh quyết rồi, anh sẽ tự giải quyết chuyện này. Em với ba đừng lo cho anh, anh xoay sở được. Thế thằng Bờm sao rồi.
- Bị bắt tối qua, đang bị mấy người trên đó hỏi cung. Ba thằng Cường cũng có mặt ở trên đó.
- Thế em nói ba giúp thằng Bờm giúp anh, nó không phải là chủ mưu nên cũng dễ bề xoay sở hơn.
- Anh lo cho anh đi kìa. Mau về gặp ba trước để ba biết tình hình mà giải quyết, không thì đến lúc ba thằng Cường hối thúc mấy người trên phòng truy bắt anh lúc đó ba càng khó xử hơn.
- Anh biết rồi. Nói ba đừng lo cho anh, anh biết đường xoay sở. Thôi anh phải đi có việc đây.
Nói xong nó chẳng cần đợi An nói gì thêm đã cúp máy. Quay lại thì nó đã thấy nhỏ đứng ở sau lưng. Nhỏ nhìn nó rồi cứ thế 2 hàng lệ tuông rơi.
- Anh về nhà gặp ba An đi. Chắc ông ấy sẽ có cách để giúp anh. Nếu không thoát được tội thì cũng sẽ nhẹ đi phần nào.
- Không, em biết tính anh mà.
- Em biết nhưng em không muốn anh phải khổ. Không muốn anh sống mà cứ mãi lẫn trốn.
- Sẽ không sao đâu em đừng lo. Giờ anh không thể ở phòng em được, em thu don đồ giúp anh.
- Anh đi đâu
- Anh phải kiếm chổ khác không An sẽ lên đây. Cô ấy chắc chắn sẽ tìm ra anh.
- Nhưng anh đi đâu. Ở đây anh có quen ai nửa đâu.
- Đã nói là anh có cách của anh mà
- Vậy anh đi đâu thi cho em đi cùng anh nha. Em muốn được ở cạnh anh lúc này cho đến lúc anh có thể yên ổn rời đất Huế này.
- Uhm, sao đựơc. Giờ vào thu dọn nhanh giúp anh ha.
Nhỏ lặng lẽ vào phòng thu don đồ đạc cho cả 2.













Cháp này hơi ngắn nhưng cũng xem như là khởi đầu cho sự trở lại.
Tiếp:
Nó nhìn nhỏ thu dọn đồ đạc, mà đồ của nó thì chẳng có thứ gì ngoài 1 bộ áo quần và 1 bộ trên người. Nhưng không hiểu sao thấy nhỏ thu dọn nhiều thứ lắm. Hoá ra lâu nay thi thoảng nhỏ đi đâu thấy cái áo hay cái quần nào đẹp nhỏ đều dành dụm tiền để mua cho nó. Không hiểu sao từ trước đến giờ nhỏ chẳng hề đưa cho nó. Có lẽ nhỏ cũng đã nghĩ đến nó sẽ có 1 ngày như hôm nay. Nó thầm cám ơn nhỏ, người luôn hiểu và lo lắng cho nó. Mọi thứ đã thu xếp xong xuôi, nó nhắc xe đạp nhỏ vào phòng và khoá cửa lại. Ra ngỏ nó goi 1 chiếc xe ôm, lặng lẽ nó và nhỏ đi về nhà nghĩ MĐ. Nhà nghĩ này khá khuýât và yên tỉnh, nằm ở 1 con đường nhỏ của thành phố. Là khách vãng lại nên ngươi ta lại yêu cầu chứng minh, nhỏ nhanh trí đưa ngay chứng minh của nhỏ ra. Lần đầu tiên nó bước vào nhà nghĩ nên nó cũng chẳng biết là phải có chứng minh. Nguyên 1 ngày hôm đó nó chẳng bước chân ra khỏi nhà nghỉ. Chỉ nằm trong phòng xem tv, thi thoảng nhỏ ra ngoài mua cho nó 1 ly cf hay cơm. 2 đứa cứ quấn lấy nhau, tối nó mới dẫn nhỏ đi ra ngoài. Có lẽ ban đêm phù hợp với nó hơn. Bật máy điện thoại lên nó nhận liền mấy tn. Không mở nó cũng biết là của An. Chẳng đọc tin nhắn ra sao nó cho máy vào túi, nó và nhỏ vào 1 quán cf khá khuýât. Nó chẳng nói gì và nhỏ cũng vậy, mỗi người đang chạy theo mổi suy nghĩ. 1 khoảng không trầm lặng chỉ có tiếng nhạc, bỗng nó bắt gặp ánh mắt của nhỏ nhìn nó. Ánh mắt như muốn nói với nó điều gì đó, có lẽ nhỏ muốn nó về gặp ba An. Nó hiểu nhỏ muốn gì nhưng nó chẳng thể làm theo ý nhỏ. Nó thấy mặc cảm và tự ti, giờ nếu nó quay về gặp ba An thì nó chẳng khác gì những điều thằng Cường nói về nó. Nó quyết dù có bỏ xứ mà đi cũng sẽ không nhờ thêm 1 sự giúp đỡ nào từ ba An nửa. Nhỏ chỉ vừa mới mở lời là nó đã gạt đi cái ý nghĩ đó của nhỏ. Nó biết nhỏ buồn vì chuyện đó nhưng nó chẳng thể làm theo mong muốn của nhỏ. Cả 2 chẳng nói gì thêm, nó và nhỏ lặng lẽ ra về. Đêm hôm đó là 1 đêm trầm lặng nhất từ lúc nó và nhỏ bắt đầu yêu nhau. Nhỏ vẫn nằm trong vòng tay nó ngủ, còn nó thì chẳng thể ngủ đựơc. Nó đứng dậy đi ra ngoài ban công, 1 mình ngồi đốt thuốc. Chưa đầy 1h mà nó đã đốt hết gần gói thuốc ( chắc cũng sau chuyến này mà mình được ghj nhận là người nhai thuốc lá nhiều nhất ). Bỗng có 1 vòng tay ôm lấy nó.
- Sao anh không ngủ, chắc lại suy nghĩ về chuyện lúc nảy T nói ak
- Không, Chỉ là đang nghĩ nên làm gì vào mấy ngày tới thôi.
- Sao anh kô gặp ba An, dù sao ông ấy cũng có cách giúp anh mà.
- Anh đã nói rồi, sẽ không có thêm sự giúp đỡ nào nửa. Anh sẽ vào SG với mấy đứa bạn. Thôi vào ngủ.
Nó cầm tay nhỏ vào ngủ, nhỏ đi mà nước mắt cứ lăn dài làm nó chẳng thể nào cầm lòng đựơc. Sáng tỉnh dậy nó chẳng thấy nhỏ đâu, loay hoay mãi mà chẳng tìm thấy nhỏ, chẳng lẻ nhỏ đi tìm An. Không chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra. Nhỏ biết tính nó mà. Nó bắt đầu hơi mất bình tỉnh, nhưng giờ chẳng thể ra ngoài được. Ở trong phòng mà lòng nó như có lửa đốt. Cứ đi đi lại lại quanh phòng, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác. Gần 2h đồng hồ mà chẳng thấy nhỏ về, nó mở tủ thu xếp áo quần cho vào ba lô định nhảy về bến xe thì nhỏ về.
- T đi đâu mà chẳng nói gì thế.
- Khanh định đi đâu ạk. sao lại thu don đồ thế.
- Định ra bến xe.
- Sao Khanh đi sớm vậy, Khanh nói 2 ngày nửa mới đi kia mà.
- Thì ở 1 mình nên đinh đi sớm hơn.
- Giận T ak, T xin lổi vì ở đây chẳng có giấy bút với lại lúc nảy thấy Khanh ngủ ngon nên để cho Khanh ngủ. Mà T bật máy đt Khanh lên và để viết tnhắn để lại mà. Khanh không đọc ak.
Nó cầm máy lên mới thấy có mấy dong trong tn mà không gửi đi. Nó thấy mình ngốc quá nên cứ gãi gãi đầu rồi cười hjhj cho qua chuyện.
- T biết tính Khanh mà, cái gì Khanh không thích T cũng sẽ chẳng bao giờ ép buộc Khanh cả.
- Ờ thì tại, mà thôi. Đi về không mua gì ăn cả ak. Đói bụng quá.
- Nè bún hên nha.
Nhỏ nói rồi đưa cho nó mấy gói bún hến với thêm 1 cái bì gì đó được gói kỹ trong giấy.
- Cái gì mà gói kỹ càng vậy. Nó vừa nói vừa mở ra xem
- T cứ giữ lấy it ngày nửa đi để đó mà chi phí, ăn uống.
- Làm gì mà nhiều tiền vậy, Mà T lấy đâu ra số tiền này.
- Tiền của mẹ cho T mua xe máy khi vào đại học đó. Mà T cũng chẳng cần, nếu có học đại học thì cũng ở gần trường cần gì đến xe máy. Khanh cứ để đó mà đi đường.
- Thôi, Khanh không lấy đâu. Vào trong đó có mấy đứa bạn rồi, cần gì nhiều vậy. Chỉ cần tiền xe vào với 1 it tiền đi đường là được rồi. Khanh cũng còn đủ tiền mà.
- Khanh cứ cầm lấy số tiền đó, nếu vào 1 tháng sau ổn định rồi không cần dùng đến thì gửi ra lại cho T. Chứ để khanh đi như vậy T chẳng an tâm. 1 mình vào SG dù bạn bè thế nào thì củng phải thủ thân mình trước.
- Thôi, T chỉ lấy 2tr thôi là đủ rồi. Còn lại T cứ để đó sau này Khanh sẽ gửi ra lại.
- Không đựơc, Khanh cứ giữ lấy. T nói rồi nếu Khanh không cất đi T sau này Khanh ra lại T sẽ không gặp Khanh đâu.
- Nhưng mà nó nhiều quá. Ở đây cũng phải mấy chục triệu mà Khanh thì làm gì cần nhiều đến vậy.
- Cứ cất đó. Xem như Giữ giúp T.
Nó nhìn ắnh mắt nhỏ và chẳng nói gì thêm. Giờ nó có cố trả lại nhỏ cũng sẽ chẳng bao giờ lấy. Nó thấy mình có lổi với nhỏ, nhỏ lo cho nó vậy mà nó cứ nghĩ đâu đâu không.






















Trưa hôm đó nó quyết định dẫn nhỏ ra ngoài, nó cũng tự nguỵ trang cho mình. Nó muốn thời gian ít ỏi còn lại sẽ dành cho nhỏ chứ không phải cứ ở dú mãi trong căn phòng chưa đầy 20m2 này. Nó và nhỏ trả phòng lấy chứng minh đi thuê 1 chiếc xe đạp. Nó chở nhỏ đi khắp thành phố những nơi mà trứoc đây nó và nhỏ hay đến. Nhỏ thích thú lắm nhưng thoáng trong mắt nhỏ vẫn có 1 sự lo lắng cho nó. Nó biết nhưng nó chẳng cần quan tấm, theo như nó nghĩ nếu có thể trốn đi được mà trong lòng vẫn cứ canh cánh 1 điều gì thì có trốn đi cũng như không. Thà rằng trước lúc đi làm những việc cần làm rồi hẳn đi. Cả buổi chiều nó cứ đạp xe chở nhỏ đi đến lúc 2 chân mõi rã rời ra mới dừng lại để kiếm quán nước uống. Nó cảm thấy hạnh phúc lắm khi làm được những điều mình muốn và nhỏ cũng vậy. Nhưng nó chẳng thể ngờ được sự xuất hiện của nó đã có người biết đến. Tối nó và nhỏ về lại nhà nghĩ , vừa bước vào phòng đóng cửa lại thì có tiếng gỏ cửa.
- Ai vậy.
- Anh chủ nhà nghỉ đây, em mở cửa cho anh hỏi tý việc.
Nó tiếng lại mở cửa, chỉ vừa hé cửa ra cái là đã thấy 3 người mặc áo C.An xông vào. Nó bị khống chế còn nhỏ thì chỉ biết trân người ra. Tiếng tách của chiếc còng đã mắc vào đôi bàn tay, nó bị dẫn đi còn nhỏ thì cứ thế mà khóc. Nó chẳng chút hề hấng gì, trước lúc dẫn nhỏ đi chơi nó cũng đã tính đến khả năng này nên cũng đã chuẫn bị tâm lý trước. Nó bị tống lên xe rồi dẫn về đồn, nhỏ thì đựơc 1 chú c.an dẫn về sau. Với nó giờ chỉ sợ nhỏ bị liên can chứ nó chẳng còn gì để sợ nửa. Về đến nơi nó bị cách ly vào 1 phòng kín, trong phòng có 1 chiếc bàn gổ và 2 cái ghế đối diện nhau. Nó được tháo còng tay và ngồi đợi thâm vấn ở trong đó. Đợi khá lâu nó nhìn lên đông hồ cũng đã hơn 2 tiếng mà chẳng thấy ai vào, nó thấy hơi sốt ruột. Rồi cuối cùng thì chiếc cửa phòng cũng được mở ra. Một ông khá lớn tuổi khoảng 45t bước vào. Ông ta tự giới thiệu là Thanh bố của thằng cường. Nó nghe song tự nhủ thầm. Chết mẹ bố thằng cường đến thẩm vấn thì chắc nó nhừ đòn. Chắc ông ta cũng sẻ trả lại gấp vài lần những gì nó đã làm với thằng cường. Ông ta ngồi 1 hồi chẳng nói gì cứ thế nhìn nó, nhìn với 1 ánh mắt chăm chú. Nó thấy trong mắt ông ta chẳng có chút gì là thù hận cả. Rồi ông ta mở lời:
- Cháu là gì với ông D?
- Dạ là bạn của con gái bác ấy thôi ak
- Chỉ là bạn thật thôi sao
- Dạ. Nó đang lờ mờ suy nghĩ. Phải chăng ba An đã gặp ông này trước.
- Sao không về chổ ông D ở mà lại trốn ở nhà nghĩ. Nhìn mặt hiền vậy mà cũng khí phách nhỉ.
- Dạ, cháu ko muốn làm phiền bác ấy ak.
- Giờ có 2 lựa chọn cho cháu. 1 là phải ra toà và nhận tất cả trách nhiệm về mình. Chắc chắn cháu sẽ phải đi trại giáo dưỡng 1 thời gian. 2 là sẽ được thả ra ngay chiều ngày mai với 1 điều kiện.
- Dạ điều kiện gì hả bác.
- Cái đó thì sau này cháu sẽ biết, còn trước mắt là sẽ phải nghe theo sự sắp đặt cửa ông D. Khi trở về trường chú và ông D sẽ tạo điều kiện cho cháu đi học lại bình thường nhưng dưới sự giám sát của chú và ông D. Ngoài ra sẽ không có chuyện như thế này xay ra với cháu nửa, chú bảo đảm điều đó.
- Thế chuyện giữa cháu và cường thì sao ak. Chú không để bụng ak. Dù sao lúc đó chau cũng nóng nảy và không tự chủ được.
- Mọi chuyện chú cũng đã điều tra kỹ rồi, làm cha thì ai chẳng thương con. Chú nói thật nếu cháu không có sự bảo hộ của ông D thì giờ chẳng được ngồi đây như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Thằng Cường cũng chẳng tốt lành gì xem như 1 bài học đắt giá cho nó.
- Cháu xin lổi chú, cũng chỉ tại cùng đường với lúc đó bị xúc pham nên mới như vậy.
- Chú hiểu, cháu phải luôn nhớ 1 điều cuộc đời này không ai cho không ai cái gì. VÀ cũng chẳng ai giúp đở ai không cả. Phải nhớ rằng giửa chú, cháu và ông D có 1 thoả thuận. Phải nhớ kỹ điều đó.
- Dạ cháu biết ak.
- Thôi giờ cháu có thể qua phong bên kia. Sáng mai sẽ làm thêm vài thủ tục nửa là xong. Chiều cháu có thể ra nhà và đi học lại bình thường, mọi chuyện ở trường đã có ông D lo cả rồi. Cứ đi học lại bình thường.
Nó bước về phòng bên kia cố gắng nhìn xem thử nhỏ T như thế nào rồi nhưng chẳng thể nào thấy được nhỏ. Trong lòng nó giờ ngổn ngang suy nghĩ. Nó biết giửa nó và ba An thì có thể là sự giúp đở vì An. Còn với ông Thanh nó đã làm con ông như vậy mà ông vẫn cứ bình thường. Còn giúp nó thoát khỏi vòng lao lý quả là 1 điều khó có thể tin nổi. Mà với địa vị của ông thì cần gì phải cho nó sự lựa chọn. Rồi laij còn thoả thuận với nó, nó cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nửa. Giờ ngẫm lại nó mới hiểu được là vì sao, có lẽ lúc đó nó còn quá non dại, chẳng hiểu được những tính toán của những người đã dày kinh nghiệm và từng trải. Nó cứ thế mà suy nghĩ rồi thiếp đi, sáng nó tỉnh dậy thì được dẫn vào phòng điều tra để hỏi 1 số chuyện. Xong xuôi thì được người ta cho ra gặp nhỏ, nhìn thấy nó nhỏ cứ thế mà khóc. Nó thấy lòng mình xót xa vô cùng. Ngồi 1 hồi lâu nghe nó nói thì nhỏ cũng an tâm phần nào. Nhỏ về phòng thu don đồ đạc cho nó còn nó thì phải vào phòng tạm giam để đợi người ta làm cho xong hồ sơ. Gần 1 ngày trời ở trong phòng tạm giam nó chẳng thấy bóng giáng của An hay ba An gì cả. Cũng thấy hơi lạ nhưng nó cũng chẳng quan tâm nhiều. 4h chiều nó được cho ra về.Mới bước ra khỏi cổng đã thấy An và ba An ở đó đợi. Nó chẳng giám ngẫn mặt nhìn ông vì sợ đã làm ông thất vọng. Ông hỏi nó mọi chuyện rồi bảo nó lên xe để về nhà. Nó hơi lưỡng lự vì sợ nhỏ đến đón nó mà không có. Nhưng giờ chẳng thể làm khác được. Nó vội chạy vào phong trực mượn 1 tờ giấy bút viết lại mấy dòng rồi nhờ gửi cho nhỏ. Về đến nhà An ba An chẳng nói gì nhiều chỉ vỏn vẹn có 1 câu : “ Đi tắm rửa đi rồi tối nói chuyện với bác sau”. Còn An thì cứ thế mà trách móc. Nó đi tắm rửa rồi chui vào phong thằng bình nằm. Đang nằm thì An bước vào
- Anh sao vậy, định trốn em ak. Chuyện lớn như vậy mà anh không về để ba cứ lo lắng chay quanh mấy hôm nay.
- Tại thấy nhờ ba hoài cũng ngại. Với lại anh cũng không muốn cứ dựa giẫm vào ba mãi.
- Có gì đâu mà anh phải nói vậy. Anh có biết mấy ngày vừa rồi ba đã điều toàn bộ mọi người đi để tìm anh không. Anh có biết ba lo cho anh nên mấy đêm nay ba không ngủ cứ cầm cái đt để đợi người ta điện về không.
- Anh xin lổi.
- Ba nói có chuyện gì thì ba cũng sẽ tìm cách để giúp anh. Mà anh thì cứ
- Anh biết, nhưng nếu anh quay về nhờ sự giúp đở của ba thì chẳng khác gì những điều thằng cường nói về anh cả.
- Nó nói gì mặc nó, nó ép anh đến đường cùng nên mới ra như vậy. Mà anh làm đúng chứ có sai đâu, ba giúp anh cũng chỉ vì thương anh chứ có phải như thằng cường cứ ỷ lại vào ông già nó rồi thích gì làm vậy đâu.
- Nhưng mà
- Không nhưng gì hết, tý ra ăn cơm rồi gặp ba mà xin lổi ba. Ba giận anh lắm
- Uhm anh biết rồi.



















Tiếp:
Nó thấy mệt và cứ nằm lỳ trong phòng, đến giờ cơm cũng cực chẳng đã nó mới mò ra. Nớ thấy sợ phải đối mặt với ba An, mà thực ra thì không phải sợ mà là nó thấy có lổi nên muốn tránh mặt. Ngồi vào mâm cơm nó cứ cặm cụi ăn chẳng nói năng gì, ba An cũng chỉ nói qua loa vài chuyện nhưng chẳng đã động gì đến chuyện của nó. Ăn xong nó lại xin phép vào phòng, chui vào đến phòng là nó đóng kín cửa. Đang định cầm máy điện cho nhỏ thì mẹ nó gọi. Nó bỗng thấy mình thật vô tâm, mấy ngày rồi nó chẳng điện báo gì cho mẹ nó 1 tiếng. Chắc mẹ lo lắng cho nó lắm, nó cảm thấy cay cay ở khoé mắt khi nghe mẹ nó nói chuyện. Mẹ dặn nó đủ thứ, nào là phải lo ăn uống, nhớ đừng làm gia đình An phiền lòng. Tóm lại bà cứ dặn đi dặn lại cũng chỉ là mấy chuyện đó. Nó thấy thương mẹ nó. Cả cuộc đời chỉ dành để lo lắng và nuôi nấng nó. Nghe đt xong nó điện báo cho nhỏ biết tình hình của nó. Nhỏ vui lắm khi nghe nó đã được yên ổn và bình an. Nhưng nhỏ đâu biết rằng điều nó cần thực sự là được ở cạnh nhỏ. Tuy nó cũng có nhiều tình cảm dành cho An nhưng với nhỏ là 1 điều gì đó mà nó không thể thiếu được. Có lẽ giữa nó và nhỏ đã có quá nhiều kỷ niệm với nhau, từ cái hồi còn học cấp 2 cho đến nay biết bao kỷ niệm. Nó vừa quấn chăn định ngủ thì An vào gọi nó ra gặp ba. Nó thấy hơi run run, cũng chẳng hiểu vì sao. Cảm giác lo lắng và bất an. Ngồi ở phòng khách nó chẳng giám mở lời xin lổi ba An. Rồi ông bắt đầu hỏi nó 1 vài chuyện rồi dặn nó cứ ở lại đây hết tuần rồi ra đi học lại cũng được. Ông sẽ thu xếp mọi chuyện ở trường cho yên ổn hãy ra. Cũng là để ở lại chơi thêm vài ngày cho khuây khoả. Xong chuyện thì An kéo nó đi liền, nó cũng mừng hú hồn vì nhanh chóng thoát được. Chứ cứ ngồi đó lâu ông già An lại lôi chuyện củ ra nói nửa thì rách việc. Tạt vào 1 quán cf gần nha An, 2 đứa nhâm nhi ly cf. Nó thấy ánh mắt An nhìn nó có vẽ mờ ám.
- Làm gì mà nhìn anh ghê vậy.
- Nhìn xem thử mấy ngày nay anh làm gì và có những chuyện gì giấu em. Anh nói đi mấy ngày vừa rồi anh ở với nhỏ T, nhỏ có nói gì em không
- Thì cũng hỏi vài ba chuyện thôi. Mà sao em quan tâm làm gì, chuyện của anh với nhỏ T em cug biết rồi sao còn hỏi lại.
- Biết thì biết nhưng sau lần này em thấy tình cảm của anh dành cho nhỏ T nhiều hơn dành cho em. Lúc nào có chuyện gì anh cũng tìm nhỏ trước cả. Không phải là ghen tuông nhưng em thấy ganh tị với nhỏ. Trong trái tim anh em mãi mãi là người thứ 2 chẳng bao giờ em có thể bằng nhỏ T được phải không anh.
- Cái đó anh cũng không nói rỏ được. Thực sự có lúc anh cũng cảm thấy muốn được ở cạnh em nhưng giửa anh và em có 1 cái gì đó. Có chăng là sự khác biết về thân thế.
- Em chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả. Anh cũng thấy đó ba mẹ đều quý anh và tôn trọng anh. Em yêu anh nên sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến xuất thân hay hoàn cảnh của anh cả mà.
- Anh biết nhưng dù sao anh cũng là đàn ông. Em hiểu những gì anh nói mà.
- Em hiểu nhưng vì sao. Gia đình em cũng chưa bao giờ phản đối anh vì chuyện gì cả. Những lần ba nói chuyên với anh em đều biết và em cũng biết rằng ba thực sự muốn anh sẽ là người đi cùng em cả cuộc đời này. Mổi lần nghe anh có chuyện gì ba đều lo lắng rồi tìm cách để giải quyết giúp anh. Thực ra cũng chẳng vì điều gì cả mà chì vì ba thương em nên ba cũng thương người mà con gái ông chọn.
- Anh cũng không biết nên nói với em sao nửa. Thực sự anh cũng đang phân vân, có những lúc anh nghĩ thôi thì hãy lựa cho cho 1 một con đường. Nhưng rồi anh chẳng thể làm được, anh không thể làm 1 trong 2 người phải đau khổ.
- Nhưng..
- Thôi chuyện đó cứ thời gian nửa hãy tính.
Như đoán được những gì An muốn nói nó cố không để cho mình rơi vào thế bế tắc. Tối hôm đó nó qua phòng An ngủ nhưng mãi chẳng ngủ được. Nó cứ nằm trăn trở suy nghĩ mãi, chẳng biết nên làm sao cho vẹn cả đôi đường. Bỗng nó tự nhủ thầm thôi thì chuyện ngày mai hãy để ngày mai trả lời .






















Hôm nay xin bắt đầu post khoảng 3 chap về 1 chuyến vi vu ngày 25/10/2012 vừa qua. Quả là một điều bất ngờ đối với mình. Không biết số phân đưa đẩy thế nào mà hên vãi . Vô tình nhặt được của rơi
**** Huế ngày 25 tháng 10 năm 2012. Vô tình nhặt đuợc bí kíp .
Nó trở về huế vì có 1 sự kiện quan trọng. Sn đứa em gái kết nghĩa của nó, năm nào cũng vậy dù có bận việc gì nó cũng dành thời gian để về Huế. Thực sự thì cũng chỉ vì muốn đứa em vui chứ nó cũng chẳng muốn tốn nhiều thời gian. Tranh thủ ra vào buổi chiều dẫn đứa em đi ăn uống rồi thì dẫn nó đi mua sắm ít thứ. Lâu không về Huế nó thấy Huế thay đổi cũng khá nhiều, mà nhất là giá cả đắt như cắt cổ. Hồi trước nó uống cf cóc ở bờ hồ ly cf có 4k mới 2 năm không ghé mà giờ đã lên đến 10k vãi chè. Ghé qua cái siêu thị BigC mua cho nó mấy thứ mà thấy đắt kinh khủng. Tối nó dẫn đứa em với thêm mấy đứa bạn em nó đi nhậu. Tụi này nhỏ nhưng uống cũng vãi hàng cứ hết két này đến két khác làm nó cũng mù mắt. Trong nhóm mấy đứa bạn em gái có 1 con bé rất dễ thương, thi thoảng ngồi uống nó lại thấy con bé liếc trộm nhìn nó. Hễ nó nhìn lại là con bé lại đỏ mặt rồi nhìn tránh đi hướng khác Còn nó cứ thế cười tủm tỉm rồi lại uống tiếp. Phải công nhận con bé vừa xinh mà dáng lại chuẩn, nhìn cái vòng 1 là muốn ở tù rồi. Với 1 dáng vóc thon gọn lại càng làm con bé nổi bật hơn. Khoác trên mình 1 chiếc áo sơ mi trắng với cái quần kaky đen bó sát đùi. Nó ngồi uống và bắt đầu để ý kỹ con bé hơn. Càng nhìn lại thấy nó càng xinh, máu trong người nó cứ thế mà trào lên nảo. Con bé ngồi kế bên cạnh em gái nó nên nó không thể tránh khỏi sự nghi ngờ của em gái nó. Sau 1 màng dạo đầu với 2 két bia em gái nó đứng lên tuyên bố lý do và giới thiệu bạn bè nó mới biết con nhỏ tên K, sinh năm 1993. Đang là sinh viện đại học Phú Xuân năm 2. Sau màng giời thiệu cả nhóm zô 1 cái thật hoành tráng để chúc mừng. Nhỏ N em gái nó rất tinh ý cứ thế mà gáng ghép nó với K làm cả bàn cứ bắt 2 đứa mời nhau miết. Nhỏ K cũng không vừa vặn mời nó liên tục 3 ly làm nó cũng chới với theo. Cả bàn vẫn tiếp tục cuộc vui thi thoảng nó và K là liếc trộm nhau rồi cười. chẳng có ai trong bàn tiệc nhận ra điều đó ngoài em gái no. 10h tối sau khi đã lè nhè ở nhà hàng xong mấy AE rủ nhau về Bar Phương Nam chơi. Nhỏ K sau 1 hồi đòi về ruốt cuộc vẫn bị em gái nó thuyết phục theo phong cách: “ Đi chơi là phải tời bờ tới bến”. Tiến ra lấy xe em gái nó lại tạo cho nó 1 cơ hội.
- Anh khanh chở nhỏ K giúp em nha, em chạy về chở đứa bạn cả nảy giờ nó kô tới được
- Uhm, anh sao cũng được. Chỉ sợ K ngại thôi
- Không sao, AE cả có gì mại ngại. Tiếng nhỏ K cất lên làm nó như mở cờ trong bụng.
Ngồi sau chiếc exiter nhỏ K khẻ ôm nó làm nó càng thêm nóng trong quần . Đoạn đường từ nhà hàng đến Phương nam cũng không xa vậy mà nó đi mãi cứ chẳng đến . Thi thoảng nó lại nói vài câu trêu nhỏ K, có lẽ vì men đã ngấm nên K cũng bạo dạn lắm. 2 đứa cứ nói cười mãi, còn nó thì cứ chạy lòng vòng mãi rồi cũng đến nơi. Bước vào quán với tiếng nhạc ầm ầm, bỗng nó có 1 cảm giác gì đó tội lổi. Phải chăng nó đang nhớ về nhỏ, nơi đây nó và nhỏ T đã từng đến. Tuy không phải là địa điểm của Bar bây giờ nhưng cũng là Bar này với địa điểm trứơc. Nó khẽ khựng người lại khi nhìn thấy 1 giáng ai đó khá quen. Thì ra là bà N người chuyên dẫn Bi A ở đây. Lâu rồi không gặp bà vẫn đẹp như ngày nào. Tiếng nhạc 1 lúc 1 to hơn, nó đứng cạnh nhỏ T chẳng nói năng gì nó cứ thế uống. Mấy đứa bạn em nó thì cứ thế mà nhảy múa. Còn nó chẳng bao giờ làm điều đó cả. Là dân quán Bar nhưng nó chăng biết nhảy. Nhỏ K đứng cạnh nó thấy nó yên lặng cố tìm cách nói chuyện nhưng nó cũng ậm ự cho qua chuyện. Một phần cũng vì tiếng nhạc quá lớn nó cũng chẳng nghe rỏ. 12h30’ cuộc chơi bắt đầu với dần nguời, bạn của N cũng về bớt. Chỉ còn 9 người trụ lại ở đó CẢ nhóm làm thêm 1 lượt cuối cùng rồi nhỏ neo, theo như ngu kiến của em gái nó thì tăng 3 sẽ là về biển Thuận An ngắm mặt trời mọc. Cả nhóm cứ nháo nháo lên vì ngu kiến đó. Riêng nhỏ K có vẽ không thích lắm.
- Em đi tiếp hay về, sao thấy mặt bị xị vậy
- Không phải không thích mà tại giờ về đó lạnh lắm. Với lại giờ về cũng chẳng về nhà được. Mai về chắc ba em cạo trọc đầu quá hjhj
- Em lo gì có cái áo khoác của anh nè. Mà mai về thiếu gì lý do để biện minh. Có 1001 lý do để biện minh mà (câu này nó chuyên dành để dụ dỗ con gái nè )hjhj
- Thôi đi anh, ba em mà biết đi chơi giờ nay ông cạo đầu chắc.
- Đằng nào cũng lỡ rồi mà. Ngày mai ngày maii tính lo gì. Cứ nói là ở lại nhà N là ọk hết ak
- Ùhm chắc vậy, Thôi thế thì đi tiếp.
- Uhm. Nó như mở cờ trong bụng .
Read more…